Lạ Quá! Sao Lại Đổ Lỗi “Tư Duy Tiểu Nông” Làm Hỏng Ngành Giáo Dục.

Nguyễn Quang Duy

Báo Giáo Dục Việt Nam ngày 22/09/2016, đưa nhận định của Giáo Sư Nguyễn Xuân Hãn Phó Chủ tịch Hội Vật Lý Việt Nam “Đừng làm chương trình, sách giáo khoa bằng tư duy… tiểu nông“.

Hai năm sau, đến ngày 12/09/2018 cũng trên Báo Giáo Dục Việt Nam Giáo Sư Hãn lại đổ lỗi cho chương trình soạn và thẩm định sách giáo khoa theo “văn hóa tiểu nông” không khoa học nên mới dẫn đến việc khủng hoảng giáo dục.

Trả lời BBC tiếng Việt, Tiến sĩ Nghiêm Thúy Hằng, khoa Đông Phương học, Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hà Nội, cũng cho biết:

“Về chuyện cải cách giáo dục, tôi nhớ nhà toán học Hoàng Tụy từng nói Cải cách giáo dục của Việt Nam mấy chục năm nay thất bại vì tư duy tiểu nông, vì bóc ngắn cắn dài cắt khúc cuốn chiếu, thiếu một người nhạc trưởng có tâm, có tầm, có uy tín và uy lực, dám chịu trách nhiệm, huy động được cả tài lực lẫn vật lực của chính phủ và của xã hội.”

Đã nói tới khoa học thì thay vì vô cớ đổ lỗi cho “tư duy tiểu nông” hay “văn hóa tiểu nông”, chúng ta thử tìm hiểu nguyên nhân trước khi dẫn đến kết luận và tìm ra giải pháp để giải quyết vấn đề.

 

Văn Hóa Tiểu Nông là gì?

Người Việt đa số sống bằng nghề nông. Đời sống nông dân chủ yếu là tự lực, tự cường, tự cung, tự cấp, sống thực, không hình thức, không tham lam, trao đổi với bên ngoài chỉ xảy ra khi thật sự cần thiết…

Người nông dân vì thế rất độc lập, yêu quê hương, nhận trách nhiệm, sống nhân bản, hòa đồng với thiên nhiên, tôn trọng và duy trì những quy ước, những trật tự do cha ông để lại.

Đương nhiên nền văn hóa nào cũng có mặt trái như bản tính của người nông dân là ngại thay đổi, không cạnh tranh, không thích hợp cho việc buôn bán, không thích đời sống ồn ào phố thị…

Khi đất nước lâm nguy những nông dân sẵn sàng nhận trách nhiệm tòng quân cứu nước. Hết chiến tranh họ lại quay về lo cầy cấy ruộng vườn xây dựng gia đình và đất nước.

Việt Nam được tồn tại đến ngày nay chính nhờ những nông dân tay lấm chân bùn thật thà chất phát.

Nông thôn Việt Nam cho đến 1954 rất độc lập với sự quản lý của chính quyền trung ương. Xã hội Việt Nam vì thế được phân quyền một cách hết sức rõ ràng.

Khi triều đình thuyết phục được tầng lớp nông dân thì mọi việc dù lớn thế nào cũng xong. Còn nếu như nhà Vua không hợp với lòng dân thì “phép vua thua lệ làng” việc gì cũng hỏng.

Như Hội Nghị Diên Hồng thà chết không hòa.

Như cải cách giáo dục tại Việt Nam trước năm 1945. Khi Vua Thành Thái ra sắc lệnh theo tân học dùng chữ Quốc Ngữ các thầy đồ ở thôn quê đồng loạt tuân theo dạy chữ Quốc Ngữ cho con em nông dân và khuyến khích nông dân cắt tóc ngắn theo tân học…

Nông thôn thời đó thay đổi rất nhanh và cũng nhờ thế mà phong trào Việt Minh Cộng Sản đã nhanh chóng cướp được chính quyền khi Nhật đầu hàng Đồng Minh.

 

Văn Hóa Cách Mạng Xã Hội Chủ Nghĩa

Năm 1949 khi đảng Cộng sản Trung Hoa thắng cuộc, tình hình miền Bắc Việt Nam cũng bắt đầu thay đổi.

Đến năm 1952 đảng Cộng sản Việt Nam bắt đầu phóng tay phát động Cải Cách Ruộng Đất với chủ Trương “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ”, toàn miền Bắc ngập trong máu và nước mắt nông dân.

Đa số những người giàu có ở nông thôn đã rời lên thành phố tránh chiến tranh. Khi chỉ tiêu 5% dân số là địa chủ được đưa ra thì thầy giáo, nông dân và những người có văn hóa ở nông thôn là thành phần bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Văn hóa tiểu nông bị xóa bỏ được thay thế bằng văn hóa cách mạng nhập cảng từ Trung Hoa.

Văn hóa cách mạng tôn thờ lãnh tụ, trung thành với tổ chức, trung ương tập quyền và độc quyền lãnh đạo, là hồng hơn chuyên, là tuyên truyền ngụy biện phản khoa học…

Khi biến thái văn hóa này kết hợp quyền lực và quyền lợi biến thành các nhóm lợi ích chỉ biết đến quyền và tiền.

Văn hóa mới cần phải có con người mới. Lớp người mới thấm nhuần văn hóa cách mạng ở nông thôn được ồ ạt đưa vào chính quyền, được đưa vào ngành giáo dục, được đưa lên thành thị.

Hầu hết người thành thị tránh công sản di cư vào Nam. Lớp người mới xã hội chủ nghĩa mang những thói quen từ thôn quê lên thành thị biến thành phố ra nông thôn.

Hà Nội ngàn năm văn vật biến thành Hà Nội vạn vật. Nhà nhà nuôi chó, nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt để ăn thịt và để tăng gia sản xuất. Hải Phòng, Vinh và các thành phố lớn cũng chịu chung số phận.

Xã hội miền Bắc đảo lộn từ nông thôn đến thành thị. Văn Hóa mang màu sắc Bắc Kinh ảnh hưởng nặng nề đến giáo dục, nghệ thuật, văn nghệ, chính trị, tư tưởng, quân đội… nói chung là toàn xã hội miền Bắc.

Tầng lớp người mới này được đưa sang Trung Hoa, Liên Xô, Đông Âu du học trở thành tầng lớp trí thức xã hội chủ nghĩa.

Mà xã hội chủ nghĩa là cái chi chi đến nay chưa ai rõ nên bao thế hệ trí thức xã hội chủ nghĩa miền Bắc cứ thế nhắm mắt mà đi, sai đâu sửa đó càng sửa càng sai.

Bởi thế thực hiện quản trị kiểu cuốn chiếu, không đâu vào đâu, lãng phí, gian dối, thiếu khoa học, thiếu viễn kiến, thiếu trách nhiệm, thiếu lãnh đạo có tâm có tầm… thì không chỉ riêng trong ngành giáo dục mà là phương cách quản trị ngày nay.

Phương cách quản trị đất nước này xuất phát từ văn hóa cách mạng xã hội chủ nghĩa không có chút tư duy tiểu nông tí nào.

Nông dân vốn bản tính làm đâu ra đó, sẵn sàng nhận trách nhiệm, không gian dối, ăn chắc mặc bền, quý trọng từng hạt gạo cộng rơm, tôn trọng của công, lo chuyện làng xã, tôn trọng quy ước và lãnh đạo làng xã…

Không hiểu cái gì cũng đổ lỗi cho ông bà coi chừng bị ông bà quở chết.

 

Bà Chủ Tịch Quốc Hội nói gì về giáo dục ?

Trên Báo Giáo Dục Việt Nam ngày 13/09/2018 Giáo Sư Nguyễn Xuân Hãn bắt đầu bằng lời phát biểu của Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân: “Sách vở tôi học mấy năm sau em tôi vẫn dùng học lại được. Bây giờ mỗi năm một sách khác, tốn tiền nhân dân lắm!…

Báo Lao Động nói rõ hơn về ý kiến của bà Chủ tịch Kim Ngân như sau: “Tôi thấy rất thương học sinh hiện nay học quá khổ sở. Thế hệ chúng tôi học cách đây đã 50, 60 năm nhưng kiến thức không quên điều gì. Tất cả các bài từ vỡ lòng vẫn nắm chắc. Trong đó, 3 tháng hè chúng tôi vẫn được nghỉ trọn vẹn. Học sinh hiện nay không có 3 tháng hè trọn vẹn, không có tuổi thơ, không có vui chơi…

Bà Kim Ngân không nói rõ là trước đây học sinh chỉ học 1 buổi, hoặc sáng hay chiều. Không như ngày nay các em phải học cả ngày. Ở thành phố thích học thêm hội họa, võ thuật, nhạc,… cha mẹ cho học thêm không gò ép.

Bà Kim Ngân vốn xuất thân là nông dân, cả cha mẹ đều theo cộng sản, chính quyền miền Nam biết rõ nhưng không phải vì thế mà đối xử thiếu công bằng với bà.

Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm cựu Thứ Trưởng Bộ Văn Hóa Giáo Dục và Thanh Niên Việt Nam Cộng Hòa từng cho biết: “chính trị chỉ là nhất thời, tương lai của dân tộc mới trọng đại, những gì thuộc phạm vi chính trị nhất thời đều phải ngưng lại trước ngưỡng cửa học đường.”

Bà học xong Trung Học rồi vào Đại học Văn khoa Sài Gòn nhờ vậy ngày nay bà mới hiểu rõ nên nay đứng trước Quốc Hội mới tỏ bày sự luyến tiếc nền giáo dục Việt Nam Cộng Hòa.

Việc bà Kim Ngân so sánh chẳng khác nào phủ nhận con đường “Bi đác” Xã Hội Chủ Nghĩa, và biểu lộ tư tưởng về nguồn lấy nền tảng triết lý giáo dục nhân bản, dân tộc và khai phóng làm căn bản.

Trên trang Báo Mới bà Chủ tịch Quốc hội Kim Ngân còn cho biết: “Chúng tôi ngày xưa đi học đâu đến mức vậy mà từ tên núi, tên sông, tên cao nguyên, thể hiện trên bản đồ sẽ ở đoạn nào giờ vẫn không thể quên được, lịch sử các trận đánh, các triều đại từ Lý, Trần, Tiền Lê đến giờ cũng vẫn nhớ nguyên. Còn giờ hỏi bọn trẻ những thứ đó hầu hết đều không biết”.

Nghĩ thật buồn các em ngày nay không hiểu biết về địa lý về sử ký Việt Nam thì làm sao biết được cội nguồn mà tìm về.

Làm toán mà đặt sai vấn đề thì đáp số đương nhiên là sai.

Làm nhân văn xã hội mà nhìn sai vấn đề thì xã hội ngày càng loạn.

Cách nhìn, cách đánh giá khi so sánh thể chế giáo dục Bắc Nam của bà Kim Ngân là cách nhìn đúng đắn, rất khoa học rất đáng khuyến khích.

Cũng là người Việt Nam, cũng thoát khỏi sự cai trị của người Pháp, cùng chịu chiến tranh mà tại sao miền Nam thành công cho đến nay cả người theo cộng sản còn luyến tiếc. Còn miền Bắc càng cải cách càng lún sâu vào khủng hoảng.

Bấy lâu nay tôi rất áy náy khi nghe nói đến cụm từ “tư duy tiểu nông”, nhân cơ hội mới được tỏ bày nếu có điều chi chưa đúng hay chưa rõ rất sẵn lòng đón nhận ý kiến và trao đổi.

Còn muốn có “một người nhạc trưởng có tâm, có tầm, có uy tín và uy lực, dám chịu trách nhiệm, huy động được cả tài lực lẫn vật lực của chính phủ và của xã hội.” như băng khăng của nhà toán học Hoàng Tụy thì phải trả ngay lại quyền cho người dân chọn lựa.

 

Vì sao chúng ta nên ủng hộ dân chủ?

Hết sức đơn giản vì nếu ông Tổng Thống và Nội Các của ông ấy không làm tròn nhiệm vụ như lời hứa hẹn thì chỉ trong vòng 4 năm người dân sẽ đuổi ông ta khỏi chính quyền trao quyền cho người khác thực hiện.

Vì giáo dục là trách nhiệm của toàn xã hội không phải của riêng ai, muốn thực hiện tốt ông ấy phải thăm dò ý kiến của Giáo Sư Nguyễn Xuân Hãn, của Tiến sĩ Nghiêm Thúy Hằng, của các thầy cô khác, của phụ huynh học sinh và nhất là của người dân trong và ngoài nước để đưa ra và thực hiện những chính sách khả thi nhất trong hoàn cảnh đất nước.

Có dân chủ Việt Nam mới thoát khỏi cách quản lý độc quyền thiếu khoa học, thiếu viễn kiến, thiếu trách nhiệm sai lại sửa càng sai càng sửa đất nước trải qua mấy chục năm nay.

Các thế hệ con em chúng ta không còn bị biến thành khỉ vì giáo dục kiểu hiện nay (lời của Giáo Sư Hồ Ngọc Đại) hay không bị biến thành “chuột bạch” tiếp tục bị mang ra làm thí điểm cho Công nghệ giáo dục.

Không con đường nào khác hơn Việt Nam phải tiến tới dân chủ tự do.

Nguyễn Quang Duy

Melbourne, Úc Đại Lợi

16/9/2018

Nhân tiện cũng xin giới thiệu cùng các bạn 3 bài viết cũ về Giáo Dục thời Việt Nam Cộng Hòa

Giáo dục Việt Nam: cố sửa hay trở về gốc? Nguyễn Quang Duy

https://conghoathoibao.com.au/2018/09/16/giao-duc-vn-co-sua-hay-tro-ve-goc/

Cần tư thục hóa giáo dục Việt Nam. Nguyễn Quang Duy

https://conghoathoibao.com.au/2018/09/16/can-tu-thuc-hoa-giao-duc-vie%CC%A3t-nam/

Ưu việt của giáo dục miền Nam. Nguyễn Quang Duy

https://conghoathoibao.com.au/2018/09/16/uu-viet-cua-giao-duc-mien-nam/

ĐEM TÂM TÌNH VIẾT LỊCH SỬ CHUYỆN NHÀ – CHUYỆN NƯỚC

Tác giả: BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 
ĐEM TÂM TÌNH VIẾT LỊCH SỬ
CHUYỆN NHÀ – CHUYỆN NƯỚC

Tác giả: BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU Ngày đăng: 2018-09-14
Thành phố Westminster, Quận Cam, California – Hoa Kỳ, Ngày 11 tháng 9 năm 2018.

Thưa Tiến sĩ Stephen B. Young, Phụ tá Khoa trưởng Luật Khoa trường Đại học Harvard, Khoa trưởng Luật khoa trường Đại học Hamline, Saint Paul, Minnesota,

Hôm nay là ngày đau thương của nước Mỹ (9 – 11), giống như ngày 30 tháng tư đau thương của Miền Nam Việt Nam, tôi viết thư này để tâm tình với anh.

Tôi là Đặng văn Âu, một sĩ quan phi công trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.. Nước bị mất vào tay cộng sản, tôi trở thành người tị nạn trên đất nước Hoa Kỳ, một nơi được thế giới xem như là Miền Đất Hứa. Tôi xin ghi ơn người Mỹ đã mở rộng vòng tay tiếp đón kẻ sa cơ. Nhưng tôi phải nói rõ: Tôi là người tị nạn chính trị, chứ không phải người di dân vì theo đuổi giấc mơ Mỹ (American dream). Dù sinh ra và lớn lên trên một đất nước nghèo khổ, chiến tranh triền miên, tôi chưa hề có ý tưởng rời bỏ quê hương để tới lập nghiệp tại Hoa Kỳ giàu có, phồn thịnh. Hai lần du học Hoa Kỳ, tôi không hề mưu toan trốn ở lại như một vài sĩ quan khác. Tôi luôn luôn gắn bó với quê cha đất tổ.

Anh là người Mỹ, đến phục vụ Việt Nam từ lúc còn trẻ. Anh lập gia đình với một phụ nữ Việt Nam – con cháu các vị nữ anh hùng Trưng ,Triệu. Không những anh nói tiếng Việt rất sõi, hiểu văn hóa chính trị Việt Nam rất sâu sắc, anh còn là người yêu nước Việt Nam nồng nàn hơn cả người Việt Nam. Bằng cớ là sau khi chính phủ Hoa Kỳ đã phủi tay, nhưng anh vẫn quay trở lại Việt Nam để ra sức thuyết phục bọn cầm quyền tôn trọng quyền làm người cho dân tộc Việt và dân chủ hóa đất nước. Bất cứ người Việt nào quan tâm đến chính trị Việt Nam, đều biết tiếng tăm anh. Nhưng tiếc thay! Nỗ lực của anh bất thành, bởi vì Việt Cộng chẳng phải là người, chẳng phải là ác thú. Chúng là những con quỷ từ chín tầng địa ngục hiện hình bộ mặt người để trả thù dân Việt !

Theo phong hóa Việt Nam, khi một người đàn ông kết hôn với một người con gái của một gia đình, thì mặc nhiên người đàn ông đó trở thành con cái trong gia đình đó. Nghĩa là không phải “in law”. Cho nên, anh đã thành hôn với một phụ nữ Việt thì tôi xem anh là một phần tử trong đại gia đình dòng tộc Việt Nam. Dù da anh trắng, da tôi vàng, mắt anh xanh, mắt tôi đen, mũi anh cao, mũi tôi tẹt, anh theo đạo Chúa, tôi đạo Phật, chúng ta vẫn là anh em. Bởi vì con cái anh mang một nửa dòng máu Tiên Rồng. Xin anh đừng nghĩ vì thấy anh sang, nên tôi bắt quàng làm họ. Tôi là quân nhân đã về già, thuộc thành phần phó thường dân, thắp cổ bé miệng. Trình độ học vấn của tôi tầm thường.. Nhưng tôi có một sự hiểu biết từ kinh nghiệm sống mà những bậc thông thái Mỹ chưa từng có. Đó là kinh nghiệm mất nước! Tôi đã đem kinh nghiệm đó để nói với người Mỹ rồi, nhưng không được họ lắng nghe, có lẽ bởi vì tôi là kẻ vô danh tiểu tốt. Nay tôi phải nhờ anh, một vị Tiến sĩ Phó Khoa trưởng Luật khoa trường Đại học danh tiếng Harvard, rồi Khoa trưởng trường Đại học Hamline ở Minnesota, chuyển đạt những kinh nghiệm quý báu của tôi thì may ra họ lắng nghe chăng ?

Nhà văn Dương Thu Hương sau khi đặt chân vào Miền Nam, đã than thở một câu rất cảm động: “Một chế độ man rợ đã chiến thắng một nền văn minh”. Thật vậy! Miền Nam trù phú hơn, khí giới tối tân hơn, quân đội tinh nhuệ hơn, tự do dân chủ hơn, có chính nghĩa hơn. Thế mà thua, là vì Miền Nam không ý thức được mối tai họa cộng sản khủng kiếp, nên đã không đoàn kết nhất trí một lòng quyết tâm chống giặc.

Miền Nam thua vì Miền Nam có nhiều kẻ bội phản. Trước hết, đảng phái bội phản vì chia rẽ lẫn nhau. Ví dụ:

1/ Ông Trương Tử Anh lập ra đảng Đại Việt dựa vào lý tưởng “Dân Tộc Sinh Tồn” mà các lãnh tụ đảng chia rẽ lẫn nhau thì lý tưởng “Dân Tộc Sinh Tồn” phải tiêu ! Bởi vì họ không tuân theo lời dạy của tổ tiên “Đoàn kết thì sống; chia rẽ thì chết” .

2/ Cộng sản coi tôn giáo là thuốc phiện, cần phải tận diệt. Trong khi đó có loại nhà sư, linh mục làm tay sai cho cộng sản, tức là phản lại Phật, phản lại Chúa.

3/ Quân đội thì đảo chính, chỉnh lý liên tục hoặc nằm vùng hoạt động cho cộng sản, tức là phản lại lý tưởng bảo quốc an dân.

Hoa Kỳ đang có triệu chứng tương tự Miền Nam, chắc chắn Hoa Kỳ rồi đây sẽ tiêu vong, sẽ chết bởi Trung Cộng. Một nền văn minh sẽ bị sụp đổ bởi một chế độ man rợ.

Tôi xin nêu ra một số trường hợp tương tự để dẫn chứng:

1a/ Hồ Chí Minh là một nhân vật kỳ bí, không ai biết gốc gác như thế nào, mang về nước một chủ nghĩa quái đản: Chuyên chính vô sản! Tức là bần cùng hóa nhân dân, thì lấy đâu ra của cải, tiền bạc để dân giàu nước mạnh? Thế mà trí thức ùn ùn đi theo, tại sao họ không nghe lời dạy của tiền nhân “bần cùng thì sinh đạo tặc” ? Hồ Chí Minh được thần thánh hóa nhờ bọn tay chân bộ hạ tuyên truyền láo khoét.

1b/ Barack Hussein Obama cũng là một nhân vật kỳ bí, bị nghi ngờ là người không sinh ra tại Mỹ, không ai được biết quá trình học vấn của anh ta ra sao. Người ta chỉ biết ông Obama có người cha da đen là du sinh từ Kenya và mẹ là người vô thần (atheist). Thuở nhỏ Obama được đào tạo trong trường Hồi giáo ở Nam Dương, lớn lên theo ông Frank Marshall Davis, thủ lãnh đảng cộng sản Hoa Kỳ. Obama xem ông thủ lãnh đảng cộng sản này như một người cha tinh thần. Vì sự nghiệp chính trị, Obama phải đổi sang Christian (sợ cử tri Mỹ không thể nào bỏ phiếu cho một người Hồi giáo). Ông Obama đổi đạo, nhưng lại rửa tội với ông mục sư Jemerah Wright của nhà thờ Trinity. Ông Wright này thường lớn tiếng nguyền rủa “God damn America” trong nhà thờ.

Obama không tôn trọng lá cờ Mỹ, vì trong một buổi lễ chào cờ trước tiền đình Quốc Hội, mọi người đều nghiêm chỉnh úp bàn tay mặt lên quả tim, thì Nghị sĩ Obama đan hai tay vào nhau đặt trước hạ bộ và mắt lơ đãng nhìn trời. Năm 2008, bà Hillary Clinton than thở: “Obama được đảng Dân chủ đề cử làm ứng viên Tổng thống là nhờ truyền thông”. Giống như Hồ Chí Minh được thần thánh hóa là do tuyên truyền bịp bợm, láo khoét.
Khi Obama chiến thắng John McCain, đắc cử Tổng thống thứ 44 của Hoa Kỳ là tôi bắt đầu lo ngại cho tương lai nước Mỹ. Bởi vì một lãnh tụ gốc Hồi giáo (coi Cơ đốc giáo là kẻ thù), lại có tư tưởng Xã hội Chủ nghĩa (cộng sản) đòi chôn sống tư bản, thì rất nguy cho nước Mỹ và cho cả thế giới.

Một vị Tổng thống của đại cường, niềm tự hào của nhân dân Mỹ, Obama lại đến các nước Trung Đông, cúi rạp mình trước các ông vua Hồi giáo, bày tỏ sự hối hận ăn năn để xin lỗi. Bị Tập Cận Bình, hoàng đế Trung Cộng, không đưa thang cho xuống cửa chính, Obama đành lủi thủi xuống cầu thang sau đuôi máy bay. Những hành vi tồi đó, dù kẻ nào ngu lắm, cũng phải thấy Obama đang làm nhục nhân dân của mình. Chỉ có bà Michelle Obama tự hào là công dân Hoa Kỳ sau khi ông Obama đắc cử Tổng thống!

2a/ Hồ Chí Minh hô hào “công nhân, nông dân là chủ lực cách mạng vô sản”. Nhưng khi Hồ Chí Minh cầm quyền thì cái chủ lực đó khốn khổ, khốn nạn hơn hết.

2b/ Obama là người da đen, được đa số da đen dồn phiếu, nhưng khi Obama cầm quyền, thì quần chúng da đen thất nghiệp nhiều hơn, nghèo khó hơn, tội phạm nhiều hơn dưới thời các Tổng thống tiền nhiệm.. Obama dùng lá bài chủng tộc (race card) để bó tay người da trắng (hễ bị phê bình thì sử dụng mấy chữ “white supremacy” hoặc “right wing conspiracy” để lấp liếm), mở cửa biên giới cho dân nước ngoài nhập cư bất hợp pháp tràn vào để hưởng trợ cấp xã hội, y tế và quan trọng hơn hết được quyền bỏ phiếu. Làm như thế, nước Mỹ sẽ khánh kiệt và đảng Cộng Hòa tiêu, nước Mỹ trở thành độc đảng.

3a/ Trí thức là thành phần nhìn xa trông rộng hơn người ít học, thì phải đem sự hiểu biết của mình đưa đường dẫn lối nhằm nâng cao nhận thức quần chúng để xã hội tiến bộ, dân chủ, văn minh. Năm 1945, trí thức Việt Nam đã mê muội đi theo một lãnh tụ, một đảng xin làm em của kẻ thù truyền kiếp, ắt nhân dân bị rơi vào vòng nô lệ. Sau năm 1954, gần một triệu người dân Miền Bắc lìa bỏ nơi chôn nhau cắt rốn, tài sản, mồ mả tổ tiên vào Miền Nam tìm tự do. Nhưng trí thức Miền Nam không chịu mở mắt, một số làm tay sai cho cộng sản, còn phần lớn thì đấu đá, chia rẽ lẫn nhau hoặc thờ ơ trươc thời cuộc. Hoa Kỳ dù có chiếc đũa thần cũng không thể cứu Miền Nam.

3b/ Người nào có đôi chút nhận thức chính trị đều phải thấy bà Hillary Clinton là công cụ của Obama để thực hiện giấc mơ xã hội chủ nghĩa. Hãy bỏ qua sự kiện dư luận nghi ngờ nhiều người bị chết một cách bí hiểm do thủ đoạn của bà Hillary. Nội cái việc bà là Ngoại trưởng đã phớt lờ lời kêu cứu của Đại sứ Christopher Stevens, khiến cho quân khủng bố giết ông Đại sứ cùng với ba chiến sĩ bảo vệ an ninh là Sean Smith, Tyrone Woods và Glen Doherty một cách dã man. Ngoài ra, bà Ngoại trưởng Hillary dùng “server” riêng rất dễ bị “hacker” địch xâm nhập làm nguy hại an ninh quốc gia, rồi hủy hơn 30 ngàn “emails”, tức là bà có điều gì khuất tất gian dối cần phải qua mắt cơ quan an ninh. Thế mà bà Hillary được 10 trường Đại học danh tiếng như Stanford, Harvard, MIT, Columbia, Yale, Michigan, Priceton, Berkely, Cal Tech, John Hopkins, UCLA … ủng hộ (endorse) và 95% cơ quan truyền thông dòng chính mở hết công suất để tâng bốc bà Hillary và vu cho ông Donald Trump kỳ thị chủng tộc. Thậm chí tờ báo nổi tiếng Times bị hố to khi chưa có kết quả bầu cử mà đã vội vàng in lên trang bìa 150 ngàn số báo chào mừng vị nữ Tổng thống đầu tiên của nước Mỹ!

Thử hỏi tầng lớp trí thức mà kém cỏi nhận thức về người lãnh đạo quốc gia như thế và truyền thông chuyên môn tạo “fake news” như thế thì đất nước Hoa kỳ sẽ đi về đâu?

Obama đã dùng FBI, CIA làm công cụ cho mình để triệt hạ đối thủ một cách quy mô gồm nhiều thủ đoạn nham hiểm hơn cả vụ Watergate, mà vẫn bị ông Donald Trump hạ gục. Nhiều người tin rằng Thiên Chúa đã ban ơn cho nước Mỹ, nên giúp cho Donald Trump thắng cử. Tôi là Phật tử, nhưng tôi cũng tin vào sự mầu nhiệm của Thiên Chúa.

Thưa anh Stephen B. Young,

Tôi không rõ anh thuộc đảng Dân chủ hay Cộng hòa. Nhưng dù anh thuộc đảng Dân chủ, tôi vẫn phải nói lên cảm nghĩ chân thật của tôi. Theo dõi hoạt động của đảng Dân chủ bấy lâu nay, tôi nhận thấy rằng đảng Dân chủ rất giống cái Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam do cộng sản Miền Bắc dựng lên. Trung Cộng thì rất giống bọn xâm lược Miền Bắc ở chỗ phải tiêu diệt Hoa Kỳ để đoạt ngôi vị cường quốc số Một thế giới !

Một khi Trung Cộng chiếm được ngôi vị bá chủ, thế giới sẽ bị sống giống như đồng bào Miền Nam! Nên nhớ, nỗi lo ngại của tôi cho tương lai nước Mỹ đã có trước khi ông Peter Navarro phát hành cuốn sách “Death By China”. Tôi là người viết đã nhiều lần nhấn mạnh “Đạo Quân Thứ Năm” (Fifth Column) của Tàu. Ngày nay, nếu ai đã đọc cuốn sách “Death By China” thì đều phải ủng hộ Tổng thống Donald J. Trump.

Donald Trump là một thương gia thành công trên thương trường, không có tham vọng cầm quyền. Nhưng ông thấy Obama đẩy nước Mỹ vào con đường xã hội chủ nghĩa mà lại được những chính trị gia xôi thịt tham quyền, tham địa vị nhắm mắt đi theo, nên ông mới ra tranh cử để cứu nước Mỹ; chứ ông Trump không phải là người cơ hội.

Từ trước đến nay chưa có vị Tổng thống nào đã giữ đúng lời hứa với cử tri như ông Trump. Ví dụ, từ thời Clinton, qua Bush Con đến Obama đều hứa sẽ dời Tòa Đại sứ Mỹ về thủ đô Jerusalem mà chưa ông nào dám làm, ngoại trừ Tổng thống Donald Trump là người đủ can đảm, bất chấp sự chống đối của đồng minh và các nước Hồi giáo, thực hiện lời cam kết. Do đó, tôi đánh giá ông Trump rất cao, xứng đáng là nhà lãnh đạo của một đại cường và lãnh tụ của thế giới. Thành quả do Tổng thống Donald Trump mang lại cho nước Mỹ trong chưa đầy hai năm cầm quyền đã vượt mức nhiều lãnh vực, hơn tất cả những đời Tổng thống trước. Chắc anh đã biết hết cả rồi, tôi khỏi cần viết ra đây.

Phe Dân chủ tố giác câu khẩu hiệu “American First” của ông Trump là có tính cách “phát xít”, tức là họ ví Trump giống như Mussolini của nước Ý. Cái luận điệu đó là một sự vu khống, chụp mũ rẻ tiền rất giống Việt Cộng. Bởi vì trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc, Tổng thống Trump đã minh xác rõ ràng: “Tôi chủ trương người Mỹ trước hết. Và tôi rất hoan nghênh lãnh tụ quốc gia của quý vị cũng chủ trương đặt dân tộc của quý vị trước hết”. Cả hội trường đều vỗ tay vang dội do câu phát biểu đó.

Phe Dân chủ chỉ biết chống với chống Tổng thống Trump; chứ không hề có một giải pháp nào vì lợi ích cho đất nước. Nhưng tôi hiểu được vì họ tranh chấp quyền lực. Điều đáng nói là các vị lãnh đạo quốc gia thuộc đảng Cộng hòa cũng nhảy ra chống Trump.

Tổng thống Bush Cha tuyên bố bỏ phiếu cho Hillary, chống lại ứng cử viên cùng đảng với mình, chỉ vì Trump đã loại Jeb Bush ra khỏi vòng tranh đua sơ bộ.

Tổng thống Bush Con cũng chống Donald Trump, một phần vì em mình bị Trump loại và phần khác vì Trump tuyên bố George Bush đưa quân đánh vào IRAQ là sai lầm.

Còn McCain thì quá tệ. Chỉ vì Trump không cho anh ta là anh hùng, nên bỏ phiếu chống lại việc hủy bỏ Obamacare, một đạo luật mà chính McCain đã chống từ nhiều năm ở Thượng Viện. Cách ngôn Việt Nam có câu: “Cháy nhà ra mặt chuột”, Qua cái chết của McCain, người ta thấy rõ bộ mặt đạo đức giả của những chính trị gia thuộc hai đảng lợi dụng cái chết của McCain để đả kích đối thủ một cách hết sức lố bịch.

Cô Meghan McCain cũng lợi dụng lúc đọc bài điếu văn tiễn biệt bố bằng lời công kích Trump một câu rất vô duyên như sau: “The America of John McCain has no need to be made great again, because America was always great”.Chẳng lẽ cô Meghan không nhận ra uy tín nước Mỹ của ông Nghị sĩ McCain dưới sự lãnh đạo của Obama đang đi xuống mọi mặt hay sao mà cô dám bảo nước Mỹ luôn luôn vĩ đại? Nhưng vô duyên hơn hết là những chính khách tham dự buổi lễ truy điệu ông McCain đồng loạt vỗ tay tán thưởng. Điều đó cho tôi thấy đạo đức của nước Mỹ đang suy đồi. McCain đi đánh giặc, không may bị địch bắt làm tù binh, thì có gì là anh hùng? Theo tôi, những người lính cứu hỏa, những người cảnh sát liều thân chạy ngược lên lầu tòa tháp đôi (twin towers) đang phừng phực cháy để cứu nạn nhân, mới là anh hùng!

Barack Obama lên diễn đàn lớn tiếng giành lấy thành quả tổng sản lượng quốc gia (GDP) tăng, nạn thất nghiệp giảm là do công lao của mình, thì rõ ràng Obama rất giống bọn cầm quyền Việt Cộng : không biết xấu hổ là gì !

Tôi nghĩ, sở dĩ Tổng thống Donald Trump bị tứ bề thọ địch là bởi vì ông đang tiến hành cuộc cách mạng “Thanh tẩy đầm lầy” (Drain the Swamp) ở thủ đô Washington DC. Ông đề nghị giới hạn nhiệm kỳ của Dân biểu, Nghị sĩ là đủ để bị chống đối, vì đa số các vị dân cử đều muốn ngồi lì trên chiếc ghế quyền lực. Ngoài ra, ông Trump còn đề nghị những vị dân cử phải đợi 5 năm sau khi thôi chức mới được phép vận động hành lang (lobby), bởi vì vận động hành lang là một dịch vụ hối lộ trá hình.

Từ những phần tử chống đối, tôi nhận thấy những nhà chính trị ngoài miệng thì hô hào vì nước, vì dân. Nhưng thực chất, họ là những người vì lợi, vì danh của họ trước tiên.

Thưa anh Stephan B. Young,

Là người thấy trước Miền Nam chắc chắn sẽ bị rơi vào tay Việt Cộng do chứng kiến sự chia rẽ của hàng ngũ lãnh đạo đảng phái, lãnh đạo tôn giáo và sự mua quan bán chức gần như công khai, nhưng hàng ngày tôi vẫn phải nhận lệnh ra chiến trường đương đầu với giặc, thì lòng tôi đau và hận vô cùng! Thà không nhìn thấy, không biết sự sụp đổ sắp diễn ra, cứ cắm đầu cắm cổ chiến đấu, có lẽ tâm hồn tôi vẫn an nhiên tự tại?

Nay thấy nước Mỹ đang có những hiện tượng giống Miền Nam, tôi tự hỏi liệu Tổng thống Donald Trump có thể vượt qua được những sự chống đối hèn hạ một cách quyết liệt của những chính trị gia muốn tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa? Sức mạnh của nước Mỹ về kinh tế, về quân sự là đệ nhất thiên hạ, không có nước nào địch nổi. Nhưng nước Mỹ sẽ sụp đổ, giống như Miền Nam đã sụp đổ do chính mình gây ra. Đó là điều tôi lo ngại.

Tổng thống Ngô Đình Diệm bị quân phản loạn giết chết. Miền Nam bắt đầu xuống dốc từ thời điểm năm 1963. Nếu Tổng thống Donald J. Trump bị truất phế do sự gào thét của phe Dân chủ và của đám truyền thông khuynh tả (cộng sản) để thực hiện xã hội chủ nghĩa như cuộc vận động của Bernie Sanders, tôi tin chắc rằng nước Mỹ cũng sẽ bắt đầu xuống dốc. Tấm gương Venezuela sờ sờ trước mắt đó thôi!

Lúc bấy giờ, Trung Cộng sẽ là bá chủ hoàn cầu. Thế giới tự do sẽ không còn nữa. Bởi vì ngoài Hoa Kỳ ra, không có quốc gia nào có thể đương đầu nổi Trung Cộng!

Đó là mối lo tâm phúc của tôi, khiến tôi viết bức thư tâm tình này gửi đến anh. Mong anh chia sẻ và chỉ giáo cho tôi những điều tôi viết mà anh cho là không đúng.

Tôi hy vọng cuộc bầu cử giữa kỳ vào tháng 11 này, đảng Cộng hòa vẫn còn giữ vị thế đa số tại lưỡng viện Quốc Hội để Tổng thống Donald Trump có thể thực hiện lời cam kết với cử tri:

“MAKE AMERICA GREAT AGAIN”.

Tôi kính chúc anh chị cùng các con, cháu dồi dào sức khỏe, bình an, hạnh phúc.

Trân trọng,

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

———–

Ý kiến độc giả :

Bài viết trên của tác giả Bằng Phong Đặng văn Âu rất chí lý. Nước Mỹ chưa từng có nạn chia rẽ trầm trọng như ngày hôm nay, lý do vì đảng Dân Chủ thiên tả chưa từng bị thua nặng trong bầu cử như vừa qua truớc sự chiến thắng của Donald Trump cho nên họ biến đổi chua cay thành uất hận và chia rẻ phá hoại. Cũng chưa từng thấy vị tổng thống Mỹ nào không nghiêm chỉnh khi chào cờ ngoại trừ tên mọi da đen Obama chui từ đâu đó ra hai tay mãi bụm dái khi chào cờ theo đúng phương pháp bảo vệ bộ đùm của chiến binh Hồi Giáo của hắn
Ngoài ra chắc chắn là vì có sự khác biệt quá rõ ràng giữa chính sách “drain the swamp” của ông Trump nghịch với chính sách maintain the swamp của các chính khách tham nhủng của cả hai phe… cho nên Trump đã bị họ đánh phá tơi bời! Đó cũng là một điều thường xảy ra trong thế giới súc vật chỉ vì khác biệt màu lông hay chủng loại. Quý vị đã từng thấy đàn quạ đen vây đánh một con quạ trắng chưa ?

Quạ trắng đơn độc giửa bầy quạ đen
Tôi thì chưa thấy quạ trắng, nhưng dã từng thấy một đám chim cheo bẻo (một loại quạ đen nhỏ) vây đánh một con quạ đen lớn ở trên trời rất ngoạn mục, có lẽ cũng ngoạn mục không kém cảnh lũ quạ đen dân chủ hiện nay đang vây đánh con phượng hoàng Donald Trump vậy! Vừa thấy chúng hèn vì ỷ đông kết bè kết đảng, vừa thấy khinh dể chúng vì nếu đấu tay đôi thì chẳng có tên dân chủ nào có đủ tầm cỡ để so tài được với “Sư tử hống – kim mao sư vương” Donald Trump.

Kim Hoa Bà Bà

Sent from my iPhone

CHÍNH TRỊ LÀ NHƯ THẾ !

Đặng Chí Hùng

Nước Mỹ không “mù”, lãnh đạo Mỹ càng không “mù”. Nhưng tại sao nước Mỹ vẫn cứ để cộng sản Việt Nam sống ? Đó chính là chính trị. Mỹ đang làm ăn với Tàu cộng, mà Tàu cộng đang là ông chủ của Việt Cộng. Vì thế, Mỹ chỉ nói đến nhân quyền, Mỹ chỉ cần phản đối CSVN vi phạm mà thôi.

Obama không dứt khoát như Trump. Đó là điều hiển nhiên. Nhưng chờ mong Trump xua quân đập tan cộng sản VN cũng là điều không tưởng. Chờ mong Trump cấm vận kinh tế, cắt vòi bạch tuộc của CSVN cũng là điều khó xảy ra.Trump là một TT có tài. Nhưng cái tài của ông là để giúp nước Mỹ chứ không phải lo thay cho người dân Việt Nam. Nước Việt Nam là của người Việt. Chúng ta không tự lo cho chúng ta thì không có ai làm điều đó thay cho chúng ta. Chắc chắn, Trump không thích đu dây với cộng sản Việt Nam, Trump cũng không cho CSVN quá nhiều điều lợi bởi vì Trump không giống Obama hay Clinton. Tuy thế, Trump sẽ không xóa bỏ cộng sản giúp được cho người Việt. Bởi vì chính trị là như thế !

Nguyễn Xuân Phúc đến Mỹ chỉ để xin ăn. Đó là điều không cần bàn cãi mà bất cứ đứa trẻ mới lớn nào chịu khó đọc kỹ tin tức, suy xét một chút cũng hiểu.Chẳng có thằng CSVN nào theo Mỹ cả. Chúng chỉ làm tôi mọi cho Tàu và qua Mỹ xin tiền mà thôi. Nói cho đúng, CSVN chỉ thích những đồng USD xanh biếc của nước Mỹ. Vì thế Phúc đến Mỹ

Hoàn toàn không có chuyện Trump mời Phúc. Phúc đã muốn đến Mỹ gặp Trump và nhờ Ted Osius bắc cầu nối. Báo chí CSVN nói rằng Trump mời Phúc qua là nói láo. Phúc chẳng là cái gì mà Trump phải mời, phải cầu cạnh qua gặp. Trong mắt Trump, Phúc hay cái đảng CSVN chỉ là bọn đu dây, tham tiền, độc tài và ngu dốt không hơn không kém. Nhưng Trump khinh trong bụng mà thôi, vì chính trị nên Trump vẫn phải tiếp Phúc dù phong cách tiếp đón khinh miệt vô cùng. Phúc đến Mỹ chẳng có thằng Mỹ nào ra chào đón, chẳng thảm đỏ, chẳng đại bác. Phúc đến trong im lặng với một nhúm người của đại sứ quán CSVN ra đón Phúc bước xuống từ một chiếc máy bay chui vào trong một cái garage chật chội. Phúc biết Mỹ khinh Phúc ra mặt. Nhưng Phúc vẫn cười tươi, vì đó là chính trị và Phúc đến Mỹ chỉ vì tiền. Bao nhiêu đầu óc, Phúc và đám CSVN đã bị nhồi vào đầu rằng “Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao”…

Trở lại chuyện của chúng ta, chúng ta đã thấy chính trị là như thế. Trump khinh Phúc nhưng vẫn tiếp Phúc. Phúc làm tôi mọi cho Tàu nhưng vẫn cố đu Mỹ để kiếm “xèng”. Chúng ta là người dân thì sao ?

Như đã từng nói, dân gian Việt Nam có câu “Con có khóc thì mẹ mới cho bú” hoặc “Chẳng ai phù suy, người đời chỉ phù thịnh”. Cũng bởi vì người dân vô cảm nên Mỹ coi việc người VN sống trong độc tài CSVN là do họ tự lựa chọn. Mỹ chẳng làm gì hơn cả. Cũng bởi phong trào đấu tranh chỉ dừng lại ở một nhóm người, không phát triển được lực lượng, chỉ chăm chú vào đánh bóng cá nhân hoặc làm từ thiện nuôi dân thay cho CSVN nên Mỹ thấy họ không thể “phù suy” được. Chưa có một lực lượng thật lớn, chưa có sức mạnh của toàn dân để Mỹ có thể hậu thuẫn chúng ta đứng lên xóa bỏ cộng sản.

Công việc đó là công việc của chính chúng ta. Chúng ta không thể dựa vào Mỹ hay bất cứ nước nào như là một kẻ bề trên giúp chúng ta thoát cộng, chúng ta phải coi Mỹ là một đồng minh đúng nghĩa. Nước nào cũng có sức mạnh dân tộc. Nước Việt cũng không thiếu điều đó khi đã trải qua hơn 4000 năm dựng nước, giữ nước, giữ tiếng nói Việt Nam. Nhưng nó chưa được kích thích đúng đắn nên nó chưa thể phát huy được hiệu quả. Chính vì thế, chẳng có ai chịu giúp chúng ta thật sự. Chúng ta có thể thấy Mỹ, Châu Âu lên tiếng về vài vụ vi phạm nhân quyền của CSVN.. Tuy thế, cũng chỉ dừng lại ở lên tiếng mà thôi. Cuối cùng thì đâu lại vào đó. Người khổ vẫn là người dân Việt Nam bởi vì chính trị là như thế !

Vai trò đầu tầu của cuộc đấu tranh này chính là sức mạnh toàn dân. Muốn làm điều đó thì lực lượng nòng cốt phải là những người đã sớm thay đổi nhận thức. Nhưng muốn có được sự hậu thuẫn của dân thì phải chịu khó đi vào lòng dân để vận động, truyền đạt ý thức lịch sử, xã hội cho người dân. Đa phần người dân ở VN không có điều kiện tiếp xúc Internet, vì thế các nhà đấu tranh cần phải lấy việc tiếp xúc người dân trực tiếp là điều quan trọng nhất thay vì lên mạng quá nhiều. Nhưng tiếp xúc với người dân không hẳn là làm từ thiện. Giúp người dân thay đổi nhận thức là giúp cái cần câu chứ không phải quăng tiền cho họ giống như giúp con cá. Ngoài ra, làm từ thiện chính là nuôi dân thay trách nhiệm của nhà cầm quyền CSVN. Dân được giúp đỡ sẽ chẳng cần phải đứng lên phản kháng nữa.

Một điều quan trọng cần làm đó là thôi ngay những lá đơn xin xỏ cộng sản, kiến nghị với chúng bởi vì CSVN không có chính danh, chúng ta không cần phải cầu xin cái quyền cơ bản của chúng ta với bọn cướp chính trị. Ngoài ra, chẳng bao giờ CSVN trả lời những gì một số người xin xỏ. Vậy thì chẳng có lý do gì phải năn nỉ chúng cả.

Muốn có một sự hậu thuẫn từ Mỹ hay những nước khác. Trước mắt chúng ta phải tự cứu chúng ta trước thì mới có người giúp. Nó cũng giống như anh phải có dự án thì mới có người cho vay tiền đầu tư. Không thể ngồi một chỗ mà chờ mong “sung rụng” xuống cho những ai lười biếng được. Trách nhiệm cứu dân tộc Việt Nam phải là của tất cả người Việt còn lương tri với dân tộc.

Phúc cứ đến Mỹ, Trump vẫn cứ tiếp. Chính trị là như thế. Người dân Việt thì vẫn ngày đêm sống trong tận cùng đau khổ. Vì vậy, hãy quên ngay những trò chơi chính trị mà người dân chúng ta luôn ở thế bị động đi. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội chính trị sống còn cho dân tộc chúng ta. Chúng ta phải chuyển từ bị động sang chủ động. Chúng ta cũng phải quên ngay những buổi hội luận vô bổ chỉ để show cái tôi của cá nhân, hội đoàn. Chúng ta cũng nên quên ngay những câu nói thao thao bất tuyệt chỉ để mà hô hào cho chính chúng ta nghe đi. Chúng ta cần nói và làm việc cụ thể chứ không phải sắm vai diễn phụ trong những ván cờ chính trị.

Đã đến lúc, tinh thần dân tộc của Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh và chính đề Ngô Đình Nhu, tinh thần ái quốc của Ngô Đình Diệm phải được chúng ta phát huy và chuyển nó thành những hành động thực sự. Chỉ có thế mới giúp dân tộc VN thật sự hồi sinh !

Đặng Chí Hùng
30/05/2017

 

BA ĐẶC KHU PHỤC VỤ CHIẾN LƯỢC “MỘT VÀNH ĐAI – MỘT CON ĐƯỜNG” CỦA TRUNG CỘNG!

Nguyễn Quang Duy

 Bài viết này chỉ rõ 3 đặc khu kinh tế không nằm trong chiến lược phát triển của Việt Nam, lại nhằm phục vụ chiến lược “Một vành đai, Một con đường” của Trung cộng.

 Trước phản ứng chống lại việc thành lập 3 đặc khu của người dân, khuya 8/6/2018 Bộ Chính trị với Ủy ban Thường vụ Quốc hội họp và 3 giờ sáng 9/6/2018, nhà cầm quyền cộng sản phải ra thông báo lùi thời gian thông qua Luật Đặc khu sang kỳ họp Quốc Hội lần tới.

 Đảng Cộng sản chỉ lùi thời gian thông qua chứ không phải bỏ ý định thành lập 3 Đặc Khu. Khi Đạo luật về đặc khu được thông qua sẽ chính thức công nhận di dân kinh tế từ Trung cộng.

 Vì thế không phải thời gian cho thuê đất 10, 20, 50 hay 99 năm mà chính là Đạo Luật cho phép di dân Trung cộng sẽ là nỗi đe dọa đến quyền lợi dân tộc Việt Nam.

Chiến Lược Việt Nam.

Mục tiêu thành lập 3 đặc khu được biết là xây dựng 3 nơi này (và chỉ 3 nơi này) thành khu vực có nền kinh tế thị trường hoàn toàn tự do, hiện đại, hội nhập có khả năng cạnh tranh quốc tế.

Ngày 9/3/2018, Việt Nam và 10 quốc gia khác chính thức ký kết Hiệp định đối tác Toàn diện và Tiến bộ xuyên Thái Bình Dương. Mục tiêu của Hiệp định là gỡ bỏ mọi rào cản thương mại giữa 11 nền kinh tế trong khu vực châu Á Thái Bình Dương.

Hiệp định chính là mục tiêu chiến lược của Việt Nam. Vì thế luật pháp và hành chính Việt Nam cần điều chỉnh theo hướng bảo đảm kinh tế thị trường có thể phát triển, đủ hấp dẫn thu hút đầu tư quốc tế vào Việt Nam, để Việt Nam đủ khả năng cạnh tranh thương mãi quốc tế và nhất là để tuân thủ các điều khỏan Hiệp Định vừa được ký kết.

Tại sao chỉ tập trung vào 3 đặc khu mà không phải cả nước ? Rõ ràng dự luật đã mâu thuẫn với Hiệp Định và với chiến lược Việt Nam đang đeo đuổi.

Chiến lược Trung cộng

Chiến lược “Một vành đai, Một con đường” được biết là sáng kiến của Tập Cận Bình cho đổ vốn đầu tư xây dựng một vòng đai chạy dọc bờ biển Á, Âu và Phi nhằm bảo đảm an ninh hàng hải, bảo vệ nhu cầu vận chuyển nguyên liệu, nhiên liệu và hàng hóa xuất nhập Trung cộng.

Tập Cận Bình tuyên bố sẵn sàng chi ra những ngân khoản thật lớn lên đến cả ngàn tỷ Mỹ Kim đầu tư xây dựng các cơ sở hạ tầng, các đặc khu tại các nơi dọc theo con đường chiến lược này.

Tại sao Việt Nam xây dựng 3 đặc khu cùng một lúc ? Vì cả ba đặc khu Vân Đồn (Quảng Ninh), Bắc Vân Phong (Khánh Hòa) và Phú Quốc (Kiên Giang) đều nằm trên con đường chiến lược “Một vành đai, Một con đường” này.

Không tiền để xây dựng hạ tầng cơ sở cho 3 đặc khu cùng một lúc, Việt Nam chắc chắn sẽ phải đi vay, và nguồn vốn vay được sẽ đến từ Trung cộng.

Việt Nam trong cảnh nợ quốc tế vượt mức báo động, nay chồng thêm nợ vay xây dựng đặc khu. Không tiền trả nợ dẫn đến nguy cơ cả 3 đặc khu trở thành những nhượng địa cho Trung cộng.

Chiến lược bá quyền Trung cộng

Cụm từ bá quyền Trung Quốc do chính đảng Cộng sản Việt Nam đặt ra và ghi rõ trong Hiến Pháp 1980.

Chiến lược bành trướng được biết đã có từ thời Mao Trạch Đông bằng mọi cách phải chiếm biển, chiếm đất, di dân bành trướng lãnh thổ và ảnh hưởng của Trung cộng.

Chiến tranh biên giới, chiếm thác Bản Giốc, nhiều phần lãnh thổ, đường 9 đoạn chữ U, việc xây dựng các căn cứ quân sự trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, liên tục tấn công ngư dân Việt trên biển Đông là những bằng chứng không thể chối cãi mộng bành trướng bá quyền Trung cộng.

Ba đặc khu trải dài từ biên giới phía Bắc xuống tận miền Nam khi di dân Trung cộng tràn ngập 3 nơi này xem như Trung cộng đã hoàn toàn khống chế biển Đông mặt tiếp giáp với Việt Nam.

Bài học đặc khu tự trị người Hoa trên đất Lào.

Với kỳ vọng xây dựng một khu công nghệ kỹ thuật cao, Lào ký hợp đồng cho một doanh nhân Hong Kong thuê đất trong vòng 30 năm để xây dựng Đặc Khu Boten bắt đầu từ năm 2003.

Nhưng Đặc Khu biến thành một Casino chỗ chơi cờ bạc, chứa chấp thành phần bất hảo, tệ nạn xã hội, cuối cùng Casino bị chính nhà cầm quyền Trung cộng ra lệnh đóng cửa.

Đặc khu Boten điều hành theo luật lệ của Trung cộng, sử dụng tiền Trung cộng, nói và viết tiếng Hoa… Ai muốn sống trong đặc khu phải học tiếng Hoa và sống theo tập tục của người Hoa. Hầu hết dân Lào phải rời đi nơi khác vì không phù hợp với văn hóa, với lề luật, với môi trường sống quá đắt đỏ và phức tạp tại đây.

Mặc dầu Đặc khu Boten hoàn toàn thất bại, di dân Trung cộng vẫn tiếp tục ở lại và chỉ trong một thập niên Boten đã trở thành một khu tự trị của di dân từ Trung cộng.

Đầu cơ đất và thu hồi đất.

Việc thành lập 3 đặc khu đang trong vòng tranh cãi thì giá đất tại Phú Quốc tăng vọt và việc cưỡng chế đất cũng gia tăng.

Khi Quốc Hội thông qua luật về 3 Đặc Khu giá đất sẽ tiếp tục tăng. Mặt khác diện tích đất tại 3 đặc khu vốn có giới hạn, các dự án sẽ cần đất để phát triển cơ sở hạ tầng và để cho thuê dài hạn, vì thế việc thu hồi, cưỡng chế đất cũng sẽ gia tăng.

Người dân địa phương vốn đã nghèo khổ nay lại mất nhà, mất đất, lại phải hy sinh cho phát triển kinh tế, hy sinh cho người giầu, hy sinh cho các nhóm lợi ích và lợi ích Trung cộng.

Bài học bảo vệ quyền lợi của Hoa kiều

Năm 1976, khi đảng Cộng sản Việt Nam áp dụng chính sách cải tạo công thương nghiệp tại miền Nam, Trung cộng đã lớn tiếng phản đối và “nhân danh Tổ Quốc (Trung Quốc) đứng ra bảo vệ quyền lợi của Hoa kiều”.

Họ cho tàu thuyền sang tận Việt Nam đón Hoa Kiều hồi hương. Rồi gây ra chiến tranh biên giới phía Bắc, chiếm đóng nhiều phần lãnh thổ Việt Nam và một số đảo trong quần đảo Trường Sa thuộc Việt Nam.

Tại Việt Nam ngày nay nhiều phố Tầu mới xuất hiện từ Bắc xuống Nam. Bên trong những khu vực như Formosa Vũng Áng cũng toàn công nhân và gia đình người Hoa. Mọi sinh hoạt không khác mấy bên Tàu, xem ra chẳng khác gì những khu vực tự trị của người Hoa.

Khi Đạo luật về đặc khu được Quốc Hội thông qua sẽ chính thức công nhận di dân kinh tế từ Trung cộng xem như chiến lược của Trung cộng đã thành công tại Việt Nam.

Vì thế không phải thời gian cho thuê đất 10, 20, hay 99 năm mà chính là Đạo Luật cho phép di dân Trung cộng là nỗi đe dọa đến quyền lợi quốc gia, quyền lợi dân tộc Việt Nam.

Kết Luận

Sáng nay 10/06/2018, hằng chục ngàn người Việt tại Sài Gòn, Hà Nội, Nha Trang, Vũng Tàu, Bình Dương, Mỹ Tho, Đà Nẵng, Cam Ranh, Nghệ An, Hải Dương và nhiều nơi khác đã xuống đường phản đối Dự Luật về 3 Đặc Khu và Dự luật an ninh mạng với nhiều biểu ngữ đòi Trưng Cầu Dân Ý việc thành lập 3 đặc khu.

Riêng ở Sài Gòn con số quá đông nên lực lượng công an không thể nào dập tắt. Cuộc đấu tranh gìn giữ lãnh thổ Việt Nam vẫn còn tiếp diễn.

Đảng Cộng sản đã thụt lùi nhưng chỉ lùi thời thông qua chứ không phải bỏ ý định thành lập 3 Đặc Khu. Và như đã trình bày trong bài đây là vấn đề đặc biệt quan trọng về chủ quyền lãnh thổ quốc gia, về quốc phòng, về an ninh, có ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc Việt Nam.

Vì thế đảng Cộng sản không thể đơn phương quyết định việc thành lập, nếu không đây sẽ là ngọn lửa khai mồi cho cuộc Trưng Cầu Dân Ý Truất Phế Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Nguyễn Quang Duy

Úc Đại Lợi

10/6/2018

Từ Lễ Memorial Day 2018 Tại Vancouver……Để Nhìn Lại….

‘Lòng Biết Ơn’ là đạo lý làm người của dân tộc Việt….
Từ ý nghĩa ngày Lễ Memorial Day của người dân bản xứ để nhìn lại cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới hàng năm tổ chức lễ Tưởng Niệm Ngày Quốc Hận 30 Tháng 4. Ngoài ý nghĩa của ngày Tưởng niệm Quốc Hận, chúng ta có nên ‘Tri ân và Cảm ơn’ các thuyền nhân (Boat people) trong ngày Quốc Hận để thể hiện đạo lý làm người của dân tộc Việt?….Như trong buổi Tưởng Niệm 30/4/1975 lần thứ 43 (năm 2018) tại tượng đài Đức Thánh Trần, Nam California, Giáo sư Nguyễn Thanh Giàu, thành viên của Hội đồng Liên Tôn đã tôn vinh những ‘Thuyền nhân’ (vượt biển lẫn vượt biên bằng đường bộ) là ‘Anh hùng’.
Giáo sư Nguyễn Thanh Giàu lý luận: “Nếu không có ‘Thuyền nhân’ thì làm sao thế giới đã mở rộng vòng tay đón nhận người tỵ nạn sau 30/4/1975? Và nếu không có những người tỵ nạn cộng sản sớm đặt chân đến bến bờ tự do thì làm sao có được các cộng đồng người Việt lớn mạnh và phát triển về mọi mặt trên toàn thế giới như hiện nay?”
‘Lòng Biết Ơn’ là luân lý đạo đức của con người hay ‘Tri ân và Cám ơn’ là đạo lý làm người mà cha ông đã dạy qua ca dao ‘Ăn trái nhớ kẻ trồng cây’. Hơn nữa một nhà văn Pháp đã nói: “Rien ne nous rend si grand qu’ un grand malheur!” (không có gì có thể làm cho chúng ta trở nên cao cả bằng một nỗi bất hạnh lớn lao).
Giáo sư Nguyễn Thanh Giàu nói đến đạo lý làm người trong ngày Quốc Hận như trên là đúng hay sai? Nhìn lại sự hình thành và phát triển của một quốc gia hay một dân tộc hoặc một cộng đồng tại bản xứ luôn luôn gồm quá khứ, hiện tại và tương lai. Cũng như người đã chết, người đang sống và thế hệ sinh ra sau này đều có tương quan mật thiết với nhau. Quá khứ dù bi thương, tủi nhục, mất mát… vẫn là cội nguồn từ đó một dân tộc hay một cộng đồng hay một cá nhân vươn lên. Nếu có người muốn quên quá khứ vì không muốn hồi tưởng những kỷ niệm dù là kỷ niệm đáng buồn, mất mát , tang thương hoặc họ có cái nhìn khác về chiến tranh Việt Nam là điều ĐÁNG TIẾC!
Sau 30/4/1975 sự kiện ‘Thuyền nhân’ và ‘Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản’ hiện hữu trên thế giới là một THỰC THỂ. Cho dù sự thật mích lòng, nhưng phải nói đến những cộng đồng, những cơ sở tôn giáo hoặc những vị chủ tịch cộng đồng hay các ngài lãnh đạo tinh thần tôn giáo đã lãng quên hoặc không muốn nói đến biến cố 30/4/1975 là điều ĐÁNG BUỒN! Họ đã quên tại sao họ có mặt tại xứ sở này? Họ làm lu mờ hay lãng quên ‘Lòng Biết Ơn’ vì họ không biết tri ân ‘Thuyền nhân’ đã chết và cám ơn ‘Thuyền Nhân’ còn sống!
Trên báo Thanh Niên trong nước, ngày 26 tháng 2 năm 2017, Phó giáo sư Tiến sĩ Huỳnh văn Sơn đã nhận định: “Thật đáng tiếc khi hiện nay, việc nói lời ‘Cảm ơn’ có phần ít đi hay không xuất hiện một cách đúng mực trong cuộc sống. Và dường như lời cảm ơn ít đi ngay cả trong những mối quan hệ thân tình như: cha mẹ và con cái, anh chị em ruột, vợ chồng…”. (Lời người viết: “Xin giáo sư Huỳnh văn Sơn đừng than thở. Vì văn hóa của xã hội cộng sản như thế đấy!”).
‘Tri ân và Cảm ơn’ là đạo lý làm người, một trong những tinh hoa văn hóa của các nước văn minh trên thế giới hiện tại. Hoa Kỳ và vài quốc gia văn minh, giàu mạnh khác đã thể hiện đạo lý ‘Lòng Biết Ơn’ trong văn hóa của đất nước họ qua hai ngày lễ lớn: ‘Thanksgiving’ và ‘Memorial Day’.
Tại Hoa Kỳ ngày ‘Chiến Sĩ Trận Vong’ đã trở thành quốc lễ, gọi là MEMORIAL DAY. Ngày lễ này cũng còn gọi là DECORATION DAY do tướng John A. Logan đề ra để truy tặng Huy chương vinh danh các chiến sĩ Nam-Bắc tử trận trong cuộc Nội Chiến (Civil War: Apr 12, 1861 – May 13, 1865).
Năm 1966, chính phủ Hoa Kỳ đã tuyên bố rằng Waterloo, New York là nơi đã đặt ra ngày lễ này. Người dân ở Waterloo lần đầu tiên cử hành Memorial Day vào ngày 5 tháng 5 năm 1866 để vinh danh những chiến sĩ đã hy sinh trong cuộc Nội Chiến Nam Bắc tại Mỹ (American Civil War). Sau Thế Chiến Thứ Nhất (World War I), ngày lễ này bắt đầu được mở rộng hơn để tưởng niệm binh sĩ tử trận trong các cuộc chiến khác ngoài lãnh thổ Hoa Kỳ.
Từ năm 1971, Lễ Memorial Day chính thức trở thành ngày Lễ Liên Bang ở Hoa Kỳ (Legal holiday). Ngày nay, Memorial Day là ngày biểu lộ lòng tôn kính và biết ơn của của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đối với các chiến sĩ đã hy sinh. Vào ngày này, người Mỹ đi viếng thăm các nghĩa trang và các đài tưởng niệm và lá cờ Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ được để rũ cho đến trưa theo giờ địa phương.
Memorial Day năm 2018 tại Vancouver, WA:
Như năm rồi, năm nay Cộng đồng Việt Nam Oregon và Vancouver nhận lời mời của Hội Community Military Appreciation Committee (CMAC) tham dự Lễ Memorial Day Observance tại Fort Vancouver Bandstand, Washington, được tổ chức vào sáng thứ Hai, ngày 28 tháng 5 năm 2018 do CMAC và Waste Connections bảo trợ.
Buổi lễ được khai mạc đúng 11 giờ trưa với đầy đủ nghi thức thật long trọng như lễ Thượng Kỳ, rước Quốc Quân Kỳ của nhiều đơn vị quân đội của tiểu bang Washington, chào Quốc Kỳ Hoa Kỳ, phát biểu của đại diện các hội đoàn, lễ dâng hoa Tưởng niệm, bắn 18 phát súng trường và 4 phát đại pháo, thả bốn lồng chim bồ câu trắng, ca nhạc và hòa tấu. (Xem đầy đủ hình ảnh qua video và photo album của nhiếp ảnh gia Mary Nguyễn và trên website của cộng đồng www.vnco.org hay www.chienhuuvnch.com
Về phía người Việt tham dự, chúng tôi nhận thấy có ông Phạm Hùng Minh, cựu Chủ tịch Cộng Đồng Clark County đại diện phái đoàn người Việt tham dự trên 30 người gồm ông Uông Phát, Chủ tịch Cộng đồng người Việt Vancouver, ông Từ Đức Tháo, Chủ tịch Cộng đồng Việt Nam Oregon, một số đồng hương và hơn 20 cựu quân nhân VNCH Oregon và Vancouver.
Toán Quốc Kỳ Việt, Mỹ và Quân Kỳ VNCH do bốn cựu quân nhân VNCH trong quân phục đại lễ và tiểu lễ: Hải Quân (Nguyễn Văn Đông), Lục Quân (Hoàng Tiến Phương), Không Quân (Nguyễn Đức Liêm) thủ kỳ, và hai Thủy Quân Lục Chiến (Nguyễn Hoàng Kiệt và Trương Hữu Thành) hầu kỳ. Chúng tôi còn thấy có các vị hội trưởng và đại diện các hội đoàn cựu quân-cán-chính VNCH, Nhiếp ảnh gia Mary Nguyễn và anh Lê Quang Trung, phóng viên truyền hình SBTN.
Tâm tư người viết dâng trào lẫn lộn niềm hãnh diện và xúc động khi thấy lá Quốc Kỳ và Quân Kỳ VNCH tung bay phất phới từ xa tiến về khán đài, đi giữa hai bên dòng người quan khách và đông đảo người dân bản xứ đang đứng nghiêm trang chào kính. Nhiều cựu chiến binh Hoa Kỳ đưa tay chào theo lễ nghi quân cách. Trước đó khi chúng tôi vừa đến, còn đang chuẩn bị cờ xí và tập dợt đã có nhiều cựu chiến binh Hoa Kỳ đến bắt tay từng cựu quân nhân VNCH chúng tôi, với lời: “Welcome home” và “Thank you” thật thân tình, cảm động.
Đáng lưu ý nhất trong buổi lễ hôm nay khi chúng tôi thấy có hàng trăm trẻ em người Mỹ gồm trai và gái với lứa tuổi từ 8 đến 16 có mặt từ sáng sớm. Các em mặc quân phục chỉnh tề, thay nhau cầm cờ quốc gia, cờ các quân binh chủng, và cờ các tiểu bang. Các em là Hậu duệ của các quân binh chủng Hoa Kỳ. Các em rất nghiêm trang khi tham dự Lễ Thượng Kỳ, rước Quốc Quân Kỳ, chào Quốc Kỳ, v.v…Hình ảnh này thể hiện nét tinh hoa văn hóa và giáo dục của Hoa Kỳ khi người dân Hoa Kỳ đã biết dạy con em của họ ngay khi còn tuổi bé thơ về lòng yêu nước và biết tri ân chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc. Thật đáng khâm phục và học hỏi.
Từ niềm cảm xúc này, trong lòng người viết thầm tri ân Ban Tổ chức, Hội CMAC, Waste Connections và tất cả người dân bản xứ tham dự buổi lễ đã dành cho cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản chúng tôi một ân tình đặc biệt. Họ đã thể hiện lòng tôn kính và biết ơn của họ đối với những quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt đã hy sinh cho đất nước Hoa Kỳ và họ cũng không lãng quên người lính VNCH là đồng minh của họ trong chiến tranh Việt Nam năm xưa, dù còn sống hay đã chết.
Hy vọng sang năm, người Việt Vancouver và Oregon tham dự đông hơn nữa để đáp lại tấm lòng của người dân bản xứ nói chung và của hội CMAC nói riêng.
Portland, ngày 29/5/2018
Quốc Nam
(VNCO’s webmaster)

………………………………………………………………………

VIDEO & SLIDESHOW:

.
MORE PHOTOS BY MARY NGUYEN

“Tẩy chay, vũ khí của chúng ta”

On May 22, 2018, at 8:27 PM, Dai Nguyen <nguyendaile@h…….> wrote:

Ở Hoa Kỳ, chúng ta chỉ có một cộng đồng tị nạn người Việt ở hải ngoại, không có quân đội, không có chính phủ, không có ngân khoản khổng lồ trong ngân hàng, nhưng thật sự là chúng ta có vũ khí trong tay. Đó là quyền sử dụng đồng đô la và quyền tẩy chay!

Dư luận tố cáo một tiệm bún bò Huế ở Bolsa còn lưu luyến chơi nhạc VC “Trường Sơn Đông-Trường Sơn Tây” trong quán ăn này, chúng ta có quyền tẩy chay không đến quán này nữa. Mở quán ăn, chủ nhân cần có khách, nhưng khách có thể chọn quán bún bò khác hay nghỉ ăn bún bò vì không muốn chịu nhục.
Chúng ta có quyền tẩy chay các ca sĩ, các đoàn văn công, các cuộc trao đổi văn hóa từ trong nước gửi ra với mục đích giao lưu hay trao đổi, mà không cần phải biểu tình, treo cờ, giăng biểu ngữ, la ó, chửi bới. Cách tốt nhất là xa lánh, không mua vé, không tham dự dù có giấy mời, không thèm đăng quảng cáo lấy tiền, thì đương nhiên sân khấu sẽ tắt đèn và ca sĩ, văn công sẽ cuốn gói về nước. Còn nói hô hào chống Cộng, chồng đã bị cầm tù, con chết vượt biên, mà còn trang điểm, ra tiệm làm tóc, mua vé danh dự để được ngồi hàng đầu, mỗi khi có gánh hát, có văn công, “soái ca” đẹp mã sang đây trình diễn, thì nên về nhà đóng cửa, soi kính, xem lại chân dung và bản sắc của mình.
Chúng ta có quyền tẩy chay các ca sĩ có gốc gác tị nạn, bây giờ kêu gào danh nghĩa quê hương, đồng bào, hòa giải, về quê hương “hát trên những xác người” vì những thương nữ này không muốn nghe, muốn thấy, bịt tai, nhắm mắt trước những sự thật đau lòng. Vì sao khi họ trở lại đây, chúng ta lại tiếp đón họ, chấp nhận cho họ đứng trên sân khấu hải ngoại, miễn họ biết đổi màu da cho thích hợp với phông cảnh sân khấu của mỗi nơi.
Chúng ta có quyền tắt TV, không đi xem ca nhạc, không bỏ một đồng bạc để mua vé, đi xem những ca, kịch sĩ, những tên hề hai mặt, đi đi, về về, sẵn sàng cười vào sự vô cảm, ngu ngơ của hải ngoại.
Nếu có quán ăn, dịch vụ sống nhờ trên đất tị nạn mà có lối văn hóa “bún mắng, cháo chửi” kiểu Hà Nội thì cho chúng trở về nơi hang ổ của chúng.
Cộng đồng tị nạn Cộng Sản ở hải ngoại khi nghe tình cảnh của đồng bào trong nước hiện nay, mà nỗi oan khiên không kể hết, nên tẩy chay không gửi tiền, không du lịch Việt Nam, chứ không phải nuôi sống Cộng Sản mỗi năm lên hơn $10 tỷ, cuối năm “về quê ăn Tết,” với câu nhật tụng: “Việt Nam bây giờ đẹp lắm, vui lắm!”
Nói chung, chúng ta có vũ khí trong tay mà chưa biết dùng hay không muốn dùng.
Ở Việt Nam, vụ công ty nước ngọt Tân Hiệp Phát, sau khi tòa án tuyên phạt bảy năm tù đối với bị cáo Võ Văn Minh (Cái Bè, Tiền Giang), sau khi bị gài bẫy nhận 500 triệu đồng từ đại diện của Tân Hiệp Phát tại một quán giải khát, khi ông này tố cáo chai nước ngọt có ruồi chết. Bênh vực người cô thế, Tân Hiệp Phát đã bị làn sóng tẩy chay của dân chúng, không mua, không dùng sản phẩm của công ty này gồm tất cả 12 món hàng. Sơ khởi, Tân Hiệp Phát đã chịu thiệt hại nặng nề lên tới trên $90 triệu, và nếu dân chúng muốn chiến dịch tẩy chay này đi đến tận cùng thì Tân Hiệp Phát sẽ phải phá sản!
Tẩy chay được xem như là một thái độ bất hợp tác, không liên quan, không giao dịch nhằm đưa đối phương đến những khó khăn, gây thiệt hại cho bên bị tẩy chay. Phải nói là tẩy chay là một sức mạnh có thể làm kiệt quệ đối phương, gây ảnh hưởng không nhỏ, một cuộc chiến tranh không cần dùng đến vũ khí. Đối tượng của việc tẩy chay không chỉ là công ty kinh doanh tư nhân mà còn có thể một chính quyền thành phố hay tiểu bang.
Ở tầm mức lớn giữa một quốc gia với một quốc gia, đó là cấm vận.
Cấm vận là sự ngăn cấm quan hệ ngoại giao, viện trợ, buôn bán, đi lại, vận chuyển hàng hóa, trao đổi khoa học kỹ thuật… với một nước nào đó, được sử dụng như một sự trừng phạt chính trị do sự bất đồng về chính sách và hành động của quốc gia ấy.
Chúng ta thường nghĩ việc tẩy chay công ty kinh doanh tư nhân có ảnh hưởng đến số lượng hàng hóa bán ra, hay dịch vụ trực tiếp cho người tiêu dùng bị sút giảm, nhưng thực tế gây thiệt hại rất nhiều, vì ảnh hưởng gián tiếp từ việc giảm giá cổ phần của công ty. Chúng ta chưa quên Target đã mất $10 tỷ cổ phần trong năm vừa qua vì bị thành phần bảo thủ tẩy chay chính sách cho người đổi giới (transgender) tự chọn nhà vệ sinh trong các cửa tiệm của họ, và mới đây, chỉ vì vụ kéo lê một khách hành, ông David Đào vừa qua trên sàn máy bay của United Airline, hãng máy bay này đã mất $1 tỷ chứng khoán. Việc mất giá cổ phiếu là do ảnh hưởng hình ảnh công cộng (public image) của công ty này trước công chúng.
Người Mỹ gốc Phi Châu đã tẩy chay việc đi xe buýt tại Montgomery, Alabama, để pha’t động một cuộc đấu tranh trên phạm vi toàn quốc nhằm xóa bỏ nạn kỳ thị chủng tộc; người Ấn Độ tẩy chay hàng hóa của Anh do Thánh Gandhi khởi xướng; người Do Thái thành công khi tổ chức tẩy chay Henry Ford ở Mỹ, vào những năm 1920; người Trung Quốc tẩy chay các sản phẩm của Nhật sau phong trào Ngũ Tứ; người Do Thái tẩy chay hàng hóa của Đức Quốc Xã ở Lithuania, Mỹ, Anh và Ba Lan trong năm 1933; Mỹ dẫn đầu cuộc tẩy chay Thế Vận Hội Mùa Hè 1980 tại Liên Xô, và cuộc tẩy chay chống lại chính quyền phân biệt chủng tộc apartheid tại Nam Phi…
Ngay tại Mỹ, trong năm qua, “đạo luật phòng vệ sinh,” HB 2 của North Carolina, chỉ cho học sinh sử dụng theo giới tính lúc mới sinh ra, chứ không theo giới tính sau khi đã thay đổi, đã bị “tẩy chay” làm cho tài chánh tiểu bang bị thiệt hại lớn, từ việc công ty tài chính PayPal ngưng đặt một cơ sở khiến tiểu bang mất $2.66 tỷ cho ngân sách, đến việc ca sĩ người Anh Ringo Starr hủy bỏ cuộc trình diễn, làm cho nhà hát của một thành phố bị thất thu $33,000 và tiểu bang này có thể mất thêm hàng trăm triệu đô la vì Hiệp Hội Thể Thao Đại Học (NCAA) không tổ chức các cuộc thi đấu tại đây, nơi thường đứng ra đăng cai các sự kiện này. NCAA dự trù tẩy chay dài lâu khi loan báo địa điểm các trận thi đấu các giải vô địch từ nay cho đến năm 2022, sẽ không dành cho North Carolina. Thiệt hại vụ này lên đến $87.7 triệu.
Ngày nay Trung Quốc đầu độc cả thế giới với thực phẩm bẩn, hàng hóa thô sơ cẩu thả, cứ kiểm soát ngay các vật dụng trong gia đình mình, những gì đã phát xuất từ Trung Quốc, đều có thể đưa đến chuyện giết người. Từ cái xe nôi kẹp cổ trẻ em, đến món đồ chơi nhiễm nặng chất chì, sữa và sữa bột trẻ em đã bị lẫn hóa chất melamine, và chúng ta phải biết rằng tất cả thứ hàng hóa sản xuất từ quốc gia này đều dính máu của các công nhân nô lệ vị thành niên, mọi tù nhân khổ sai, gái mãi dâm, dân nghiền ma túy và học viên Pháp Luân Công trong cái nhà tù đau đớn, mạt hạng vĩ đại này.
Chỉ riêng năm 2013, Walmart đã nhập cảng hàng hóa Trung Quốc lên đến $49,1 tỷ, điều này cũng có nghĩa là Walmart đã làm mất 400,000 việc làm của dân Mỹ trong thời gian đó.
Ngay việc Trung Quốc hiện nay đang trở thành một loại thực dân mới, gieo hiểm họa cho cả thế giới, lấy đi hàng triệu việc làm, vơ vét tài nguyên, bắt đi các dân tộc này, giết họ, triệt sản họ hay pha giống với người Hán, cũng đủ cho cả thế giới tẩy chay hàng hóa Trung Quốc, du lịch Trung Quốc. Những con buôn trong các siêu thị Á Châu tại Hoa kỷ sẵn sàng vì lợi nhuận với những món hàng rẻ, độc hại nhưng chúng ta quyết không đầu độc gia đình, con cháu chúng ta bằng thực phẩm Trung Quốc. Việc làm đó là tẩy chay!
Người Việt ở hải ngoại là những người mau quên. Sau Tháng Tư, 1975, không có gia đình nào không có người đi tù, không có người vượt biển, không có người khốn đốn vì chuyện đánh tư sản, đổi tiền, đuổi người đi vùng kinh tế mới, dãi dầu chốn chợ trời. Thế gian kêu gọi mọi người sẵn lòng tha thứ nhưng đừng quên, vậy mà người ta lại hay quên, đến nỗi trong tay có vũ khí mà chưa hề động thủ, thường than vãn mà không biết hành động, cuối cùng vì cái lợi của riêng mình, cái vui của gia đình mình mà quên hết cái đau của cộng đồng, cái khốn khổ của cả một dân tộc!
Nói như nhà thơ Nguyễn Chí Thiện: “Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối!” và: “Lỗi lầm tại ai? Xét ra tất cả. Mấy ai người đem hết tâm can?”………………………

Tưởng Niệm Quốc Hận 30/4/1975: ‘XIN ĐỪNG VONG ƠN’

XIN ĐỪNG VONG ƠN!

Tâm Tư Ngày Quốc Hận Thứ 43, giáo sư Nguyễn Thanh Giàu đã nói:
“Chúng tôi rất buồn khi thấy một số người sinh hoạt tôn giáo bị ru ngủ bởi một câu nói ‘tôn giáo không làm chánh trị’. Chính họ đã khoanh tay, bó gối, thản nhiên nhìn đồng bào chúng ta tiếp tục bị đau khổ, bị cướp bóc, bị tù đày và dần dẩn nước mất mà họ vẫn dững dưng…..Những người Vượt Biên và những người bỏ mạng trên đường vượt biên là những Anh Hùng…Nếu không có HỌ thì làm sao thế giới mở rộng vòng tay đón nhận người tỵ nạn…và nếu không có HỌ thì ngày nay làm sao có cộng đồng người Việt ở khắp năm châu…”
Và nếu không có HỌ thì làm sao ngày nay có nhà thờ, chùa chiền của người Việt ‘nguy nga, tráng lệ’… Thế mà Ngày Quốc Hận 30/4 biết bao người kể cả các ‘ngài’ lãnh đạo tinh thần tôn giáo không hề quan tâm đến, không một lời cầu nguyện và tri ân đồng bào bỏ mạng trên đường vượt biên hay cám ơn những người tỵ nạn cộng sản sớm đặt chân đến các nước tự do, có công khai phá cộng, xây dựng đồng người Việt khắp nơi….Những kẻ vong ơn này đã và đang đạp đổ đạo lý làm người của dân tộc Việt và đi ngược lại văn hóa, đạo lý của người bản xứ vốn xem nặng hai chữ ‘THANK YOU’. Vì ‘CẢM ƠN’ hay TRI ÂN’ là văn hóa và đạo lý làm người của các xứ sở văn minh, tiên tiến….Hai chữ ‘Cảm Ơn’ bị lãng quên và lu mờ ở các nước cộng sản: xã hội cộng sản Việt Nam ngày nay đã là vậy.

XIN ĐỪNG VONG ƠN

VONG ƠN’…Bài nói chuyện Tưởng Niệm Quốc Hận 30/4/1975 lần thứ 43, năm 2018 đáng phải nghe, nhất là giới sinh hoạt tôn giáo và qúy vị ‘lãnh đạo tinh thần tôn giáo’.
.

Xấu hổ khi bạn biết mình là người Việt Nam của nước Xã hội Chủ nghĩa !?

Đại sứ quán Việt Nam tại Chile (địa chỉ: Avenida Eliodoro Yañez 2897, Providencia, thành phố Santiago, Chile) vừa khai trương đại lý khô vây cá mập một nắng, ngay lập tức đã gây chấn động tổ chức GREENPEACE và cộng đồng quốc tế. Bộ ngoại giao Chile cho biết đã tìm mọi cách liên hệ đặt hàng với toà đại sứ Việt Nam nhưng không được trả lời mà còn bị cúp ngang điện thoại. Có lẽ do hết hàng chăng?

Dù lý do là gì thì một lần nữa, hai tiếng Việt Nam lại được xướng danh, hình ảnh Việt Nam lại được quảng bá rộng rãi hơn đến bạn bè quốc tế! Nhưng cũng như bao lần khác, nó không làm tôi thấy tự hào một chút nào cả, mà ngược lại, thấy cay đắng và nghèn nghẹn trong lòng. Từng nhiều lần đi nước ngoài, từng nhiều lần bị hải quan nước bạn tra hỏi cộc cằn tại cửa khẩu nhập cảnh khi họ nhìn thấy bìa passport in chữ “Socialist Republic of Vietnam”, rồi bị người dân bản địa nhìn với ánh mắt kỳ thị e dè khi biết xuất xứ Việt Nam của mình, tôi đã bao phen nhục nhã ê chề. Tôi cảm thấy ức chế vô cùng, tự hỏi tại sao mình phải gánh chịu sự kỳ thị vô lý cho những điều mình không làm. Nhiều lúc tôi muốn hét lên thanh minh, “Oh come on! Tôi là một người Việt Nam non-socialist tử tế, tôi đến từ Saigon, tôi không hề giống như mấy người Việt Nam kia đâu!” Nhưng có ích gì, khi mà passport của tôi còn in dòng chữ “Socialist Republic” rành rành ra đó, và họ chỉ đơn giản biết tôi đến từ nước CHXHCN Việt Nam!

Bài viết dưới đây là những đúc kết và trải nghiệm của tôi sau những chuyến đi nước ngoài. Tôi ước một ngày, những điều ấy sẽ không còn đúng nữa, để tôi có thể ngẩng cao đầu mà tự hào trả lời: “Yes, I’m from Vietnam!”

Bạn biết mình là người Việt Nam ở nước ngoài khi:

1. Đến phi trường Singapore, làm thủ tục nhập cảnh, các bạn nữ bị săm soi, hỏi han đủ điều, bị đưa vô phòng an ninh cách ly để thẩm vấn, thậm chí sau đó bị trục xuất về nước.

2. Đến phi trường nước Đức, làm thủ tục nhập cảnh, xuất trình cuốn passport bìa xanh chữ vàng “socialist republic…”, lập tức sẽ được hỏi “Đến nước Đức làm gì?”, “Ở bao lâu? Khi nào về?”, “Mang theo bao nhiêu tiền?”…

3. Đi du lịch Thái Lan, vô nhà hàng buffet ăn trưa thì đập ngay vào mắt là bảng thông báo chỉ viết bằng tiếng Việt: “Xin vui lòng ăn bấy nhiêu lấy bấy nhiêu, nếu ăn không hết sẽ phạt từ 200 bath đến 500 bath. Xin cảm ơn.”

4. Đi du học Nhật Bản, bạn thấy những tờ giấy thông báo dán trên xe bus “Không được vất rác, hút thuốc bừa bãi trên xe bus”, những tờ giấy cảnh báo dán khắp các siêu thị, shop bán hàng “Ăn cắp là pham tội… Camera đang hoạt động”. Tất cả viết bằng hai thứ tiếng Nhật, Việt.

5. Đi du lịch Hàn Quốc, thỉnh thoảng bạn đọc được cảnh báo bằng song ngữ Hàn-Việt “Không xả rác bừa bãi… Nếu không sẽ bị phạt tiền. Phạt tiền dưới 1 triệu won”.

6. Đi lao động Đài Loan, bạn bắt gặp những cảnh báo răn đe tội ăn cắp vặt bằng song ngữ Trung-Việt ở khắp nơi.

7. Ngồi trong một quán cafe lãng mạn ở Rome (Ý), trong không gian ngập tràn ánh nến và những tiếng nói cười thì thầm, bỗng nghe rú lên tiếng cười hoang dại từ bàn bên vọng lại: “Ối giời ơi! Thế á? Cái Hà nó khoe mua cái túi này ở Milan những 5 nghìn đô cơ đấy!”

8. Đang xếp hàng mua vé vào tham quan bảo tàng Louvre (Paris, Pháp), bỗng một cô gái châu Á tóc đen chen vào trước bạn, nở một nụ cười cầu tài: “Em đang vội. Merci bú ku”.

9. Lang thang trên đường phố Barcelona (Tây Ban Nha), thả hồn theo buổi hoàng hôn nắng nhẹ, mơ màng theo các cô gái tóc vàng gợi cảm, bỗng nghe đâu đây “một câu hò Nghệ Tĩnh”: “Đ*t mẹ! Con nhỏ đang dắt chó đó vú bự vãi luôn mầy ạ!”

10. Đi đã rồi, về đến phi trường Tân Sơn Nhất, làm thủ tục nhập cảnh, anh hải quan cứ cầm cái passport đưa lên đưa xuống, lật qua lật lại, hỏi vặn vẹo đến hơn 10 phút “Đi đâu về?”, “Đi làm gì?”… Đến lúc lấy hành lý thì bị bẻ khóa, rạch ngăn kéo…


fb Minh Pham – Tự hào là người Việt Nam non-XHCN!