ĐẠI-TÁ DƯƠNG QUANG TIẾP

Tôi ra Vùng I đảm-trách Ngành Cảnh-Sát Đặc-Biệt vào ngày 26-9-1973, sau khi Đại-Tá Dương Quang Tiếp đã rời chức-vụ Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Sát Quốc-Gia ở Vùng này rồi.

        Nhưng, Đại-Tá Tiếp, bây giờ là Thanh-Tra Cảnh-Sát Dã-Chiến tại Bộ Tư-Lệnh Cảnh-Sát Quốc-Gia, đã gửi thư ra thăm tôi, và mách tôi một số người tốt, kẻ xấu, gọi là để giúp tôi trong công-vụ tại hoạt-vực mới này

Chừng hai tuần sau thì Đại-Tá Tiếp từ Sài-Gòn ra thanh-tra Cảnh-Sát Dã-Chiến ngoài này.

        Nguyên Thiếu-Tá Dương Quang Tiếp là Trưởng Ty CSQG Tỉnh Pleiku, rồi Trưởng Ty CSQG Tỉnh Lâm-Đồng, thuộc Vùng II, thời-gian tôi cầm-nắm Ngành Đặc-Cảnh Vùng II Chiến-Thuật. Sau đó anh làm Trưởng-Ty (Chỉ-Huy-Trưởng) CSQG Tỉnh Thừa-Thiên & Thị-Xã Huế, rồi thăng cấp dần và lên làm Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng I, trụ-sở tại Đà-Nẵng. 

        Vì là chỗ quen thân nhau từ trước, vả lại ĐT Tiếp nghỉ lại tại nhà của Đại-Tá Lê Quang Nhơn, Chánh Sở I An-Ninh Quân-Đội, nên sáng hôm sau tôi mời cả hai ĐT Tiếp và Nhơn đi ăn điểm-tâm.

Đại-Tá Nhơn hỏi làm sao mà Tiếp và tôi quen nhau.

Tiếp nói:

        – Nhuận làm với “moa” từ trong Vùng II.

Tôi thấy buồn cười, vì trong Vùng II thì Tiếp là một thiếu-tá Trưởng Ty CSQG, cấp Tỉnh, còn tôi thì là phụ-tá Giám-Đốc chuyên-trách Đặc-Cảnh cấp Vùng.

Khi anh từ Ty CSQG Lâm-Đồng về Nha trình-diện Trung-Tá (về sau là Đại-Tá) Giám-Đốc Cao Văn Khanh (lúc Khanh mới đến nhậm chức Giám-Đốc Nha CSQG Vùng II) anh đã nhờ tôi “nói giúp với Khanh một tiếng”, vì:

– “Moa” chưa quen tên này.

Tiếp tỏ ra vẻ biết rành tình-hình Miền Trung, và muốn giúp tôi vượt qua khó-khăn lúc đầu.  

Anh nói:

– Lúc “moa” mới ra Vùng này, có hai tên “cố đạo” đến nói với “moa” là phải đến thăm ra mắt các Cha Xứ lãnh-đạo Thiên-Chúa-Giáo ở đây, có thế thì đường công+danh mới được vẹn-toàn.  “Moa” nói “con c.!” và đuổi chúng đi tức thì.

Tôi lại ngỡ-ngàng, vì Tiếp đề-cập đến các tu-sĩ ấy của một tôn-giáo mà Nhơn là một tín-đồ.

NHƯNG tôi không ngạc-nhiên lâu, vì Tiếp là một mẫu người đặc-biệt, không riêng ở trong mà cả ở ngoài Cảnh-Sát Quốc-Gia.

Tiếp được biệt-phái từ Quân-Lực qua Cảnh-Lực từ hồi còn là sĩ-quan cấp úy.

Anh quen, và thân rất nhiều sĩ-quan chỉ-huy bên phía nhà-binh, nên đã có thời anh là nhân-vật quan-trọng số một của phía Cảnh-Sát trong các biến-cố chính-trị và quân-sự tại Thủ-Đô Sài-Gòn.

Có lần Tổng-Nha bị lính bao vây, anh ra chỉ mặt các viên chỉ-huy bên ngoài, “đ.m.!” bảo rút hết đi.  Họ rút; và vì âm-mưu của phe đảo-chính bất-thành, nên anh được thăng một lon.

        Lần khác, Tổng-Nha bị đánh, anh ra nhận-diện bạn-bè, xong “đ.m.!” bảo lính bên trong mở cổng cho lính bên ngoài tiến vào.  Kết-quả, vì phe cầm đầu của nhóm tấn-công thành-công, nên anh được thăng một lon…

SAU trận Pleime ở Tỉnh Pleiku, Tư-Lệnh Quân-Đoàn II và Vùng II Chiến-Thuật, là Thiếu (về sau là Trung-) Tướng Vĩnh Lộc, có tổ-chức một buổi thuyết-trình về “Chiến-Thắng Pleime”.

Tôi từ Ban Mê-Thuột lên dự (dạo đó Nha CSQG Vùng II Chiến-Thuật còn đóng trụ-sở tại BMT) và được Trưởng-Ty Dương Quang Tiếp hướng-dẫn đến Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn.

Thiếu-Tá Tiếp mặc một áo jacket nhà-binh, không mang cấp-hiệu, bên trong là một sơ-mi thường-dân; đội một mũ vải lưỡi trai nhà-binh có gắn một hoa mai bạc; mặc quần xanh+đen thường-dân, và đi đôi giép da nâu.

Anh chở tôi đi vòng-vo nên đến khá trễ.

Hai viên Quân-Cảnh gác hai bên cửa đứng nghiêm chào anh, vén màn cho hai chúng tôi bước vào hội-đường.

Anh kéo tôi ngồi vào chỗ ghế trống ở hàng gần cuối, và vẫn đội mũ trên đầu.

MỘT lát thì Tướng Lộc kết-thúc phần chính của buổi thuyết-trình.

        Ông nói:

        – Ai muốn biết thêm điều gì thì hỏi, tôi sẽ trả lời.

Chưa nghe có ai nói gì thì Tiếp đứng dậy, giơ tay:

        – Thưa thiếu-tướng, Pleime là do Mỹ đánh, chứ ta có tài-giỏi gì mà khoe “chiến-thắng Pleime”?

Tôi cảm thấy như một gáo nước lạnh dội vào xương sống mọi người.

       Hội-đường sững-sờ, ai nấy quay nhìn về anh.

       Tướng Lộc nói với các sĩ-quan ngồi hàng ghế đầu:

        – Bảo viên thiếu-tá gì đó, đợi lúc họp xong hãy lên văn-phòng trình-diện tôi.

        Tiếp liền kéo tôi đứng dậy, nói lớn:

        – “Con c.!”  Thằng này “moa” đã từng tát tai rồi đó!  Mình về, ông Phụ-Tá!

        Tiếp dẫn tôi ra.

        Hai viên Quân-Cảnh lại đứng nghiêm chào.

Tôi thật không ngờ có thể có một sự-việc như thế xảy ra, cho chính mắt tôi, tai tôi.

        VỀ sau, trước khi lên đường ra Miền Trung, làm Trưởng Ty (Chỉ-Huy Trưởng) CSQG Thừa-Thiên/Huế, Tiếp đã tâm-sự với tôi:

        – Chuyến này ra Huế “moa” phải lấy một con-vợ người Huế để cho biết mùi gái Huế thế nào!

Riêng về vụ này, anh đã dan-díu với một nữ-nhân-viên gốc Huế trẻ đẹp tại Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Vùng này.

NÓI chung, tôi không biết chắc là Đại-Tá Dương Quang Tiếp nói đúng hay sai [về những người tốt, kẻ xấu], mặc dù là để giúp tôi lúc tôi mới về Miền Trung; vì có những điều anh đã cường-điệu với tôi, ngay cả về tôi.

Anh quả là sự kết-hợp của cả cái thật lẫn cái dối.

Mà cái thật ấy lại rất khó tin, trong lúc cái dối lại dễ được người tin hơn.

Cho nên tôi không thể nào tin được hết thảy những gì Đại-Tá Tiếp viết trong thư mách nước cho tôi…

LÊ XUÂN NHUẬN

Cảnh-Sát-Hóa