CHƯA MINH CHỦ: CỜ VÀNG LÀ ĐẠI TRỤ

Sách đã xuất bản (Nguyễn Hữu Nhật trình bày)
CHƯA MINH CHỦ: 
CỜ VÀNG 
LÀ ĐẠI TRỤ
*
Nhà văn Nguyễn thị Vinh, Na Uy
đã viết trong “CỎ BỒNG LÌA GỐC”, TÂM CẢM
(trang 187, tác phẩm “THƯƠNG YÊU”):
 
“Sài Gòn thất thủ năm 1975, nhà tù, vượt biển, trại cấm…
Nhưng văn học nghệ thuật và nhất là thi ca, của một số
văn thi sĩ, chưa hề đoái hoài tới tiếng người ta kêu khóc,
chưa ngó tới những cuộc đời ăn mày vẫy gọi.
Trong sự sai lầm này có cả tôi…”
 *
Tôi cũng thế! “Khóc” chưa tròn “vẫy gọi”
Nên cả đời cứ đau mãi: Việt Nam!
Cứ mơ làm những chuyện rất tham lam
Chỉ duy nhất: màu Cờ chưa bội phản!
 
Kể từ lúc phải tha hương tỵ nạn
Ta có gì để kết hợp với nhau:
Ngọn Cờ Vàng vươn nghịch cảnh thương đau,
Vào các đảo* theo thuyền nhân ấp ủ!
 
Ba sọc đỏ, nền vàng: như Minh Chủ
Đã chu du theo Lý Tưởng Tự Do
Nhờ trong tim cùng Căn Cước Vàng Cờ
Mà đoàn kết bao tấm lòng yêu nước!
 
Một Biểu Tượng không gì thay thế được!
Dẫu khởi đầu và chấm dứt ở đâu,
Dẫu chúng ta xuôi ngược khắp địa cầu,
Thế chiến đấu: Cộng Đồng luôn bảo vệ!
 
Cờ truyền thống, chống độc tài Đất Mẹ
Tìm Lối Về! Chống áp bức, bất công!
Khắp năm châu bốn bể, giống Lạc Hồng
Quyết chống Cộng để làm gương con cháu!
 
Còn cộng sản là ta còn chiến đấu!
Dù nữ, nam, lão, ấu vẫn Cờ Vàng
Vài cò mồi* đem cờ đỏ khoe khoang
Ta cùng đánh! Chúng chạy về đồng… đảng!*
 
Nhờ sắc bén, ta giữ Cờ rực sáng
Lá Cờ Vàng Lịch Sử đã lưu vong,
Theo bước chân của tất cả Cộng Đồng
Trắng tay đi vẫn giữ gìn DI SẢN!
 
Giữ DI SẢN để chống người CỘNG SẢN
Chống bạo tàn, chống Quốc Nạn suy vong
Dẫu đục trong ta vẫn trọn tấm lòng
Nuôi hy vọng, giữ bền lòng son sắt!
 
Ý Nga, 14-4-2011.
 
*Các đảo = các trại tỵ nạn ở Đông Nam Á
*Cò mồi = bọn phản quốc
*Điển hình là một Trần Trường đã chạy về sống với VC cũng không yên
Ảnh: AYD, trình bày: NGUYỄN THỊ MINH
“ĐẢNG… TA”
Nhân tài? Đào gốc mất rồi!
Anh hùng? Trốc rễ! Đem ngồi: người ngu.
Công nông? Đảng chọn lù đù,
Dễ sai, dễ bảo, toàn khù khờ thôi
(Nhưng không lượm trẻ mồ côi)
Con ông, cháu đảng, mấy đời cố nông!
Quan trường dốt nát thi công
Dẹp tan trí thức, đúc còng, mỵ dân
Dạy dân: “Cạp đất mà ăn!”
Loa to giọng lớn lắm phần xảo ngôn,
Cháu Hồ dốt nát lên lon,
“Sĩ quan, tướng, tá” lon ton lượn lờ.
Con Khù Khờ phải vật vờ
(Thông minh giết hết, bây giờ ai khôn?)
Toàn “đầy tớ” đẹp, ăn ngon
Nhờ “dân làm chủ” chịu đòn lao nô.
Mở màn sân khấu: Hán, Hồ
Hạ màn: tay vỗ, ồ ồ tự khen
Đỏ, hồng lấp lánh hương đèn
Lenin*, Karl Marx lũ hèn vái van
Làm sao “quốc thái, dân an”?
Đói ăn vụng, túng làm càn” cả ra!
Thế là khoái! Đảng được đà
Cờ Ngu Dân phất, khề khà tiến… qua
Tiến qua, tiến… lại cả Nhà
Dân làm! Có đảng… ăn mà! Thua a?
Làm ăn phát đạt quá nha!
Tiến lên! Toàn thắng ắt là về…
Ta!
Ha ha! Hà há? Ha hà! 
Ý Nga*6.10.2017
*Vladimir Lenin.
RỪNG SÁT
Dặn dò nhiều thứ ngổn ngang
Lính vào rừng Sát biết mang thứ nào?
Nên chi tử trận, súng chào
Con côi, mẹ góa lại gào khóc thương.
 
Rừng nào cũng của quê hương
Phận dân giữ Đất! Chiến trường sá chi!
Ai đi thì cứ việc đi
Hồn con vẫn bám bất di: giữ Nhà!
 
Ý Nga*6.10.2017
Sách đã xuất bản (Nguyễn Hữu Nhật trình bày)
“ĐỈNH CAO TRÍ TUỆ”
 
Nước mất mặc dân lo
Cứ ăn chơi thật no
Trí… tuệ sao mà… tệ?
Toàn thùng rổng kêu to!
 
Trơ trơ đến lạ kỳ
Chẳng còn chi lương tri
Dân chết, đảng mặc kệ
Cướp đại…đồng cùng đi!
 
Toàn Anh Hùng Diệt Mỹ!
Toàn cháu con liệt sĩ!
Xưa rứa thì nay ri:
Cuộc hành trình tự hủy!
Tệ ơi là tuệ, trí!
Ý Nga, 2-2-2011
ĂN GÌ, NÓI  NẤY!
 *
Gửi Loạn Xà Ngầu Sĩ Canada
 *
Một đảng độc quyền thủ lợi
Nuôi… nhau lêu lỏng chơi bời
Biến dân thành người nô lệ
Bán nước, tội lỗi tày trời!
 
“Đại Hội” toàn chuyện ruồi bu
Dân Chủ? Êm ru bà rù!
Nhân quyền? Nhốn nha nhốn nháo!
“Bội”… chi! Không hề trội… thu!
 
Lủ khủ đủ thứ sa lầy
Ban, Ngành, Quận, Tỉnh… một bầy;
Đảng, Đoàn… thi đua tham nhũng
Nhờ tài bắt dân ăn… mày.
 
Méo thế mà ngươi vo tròn?
Lại còn chộn rộn trẻ con?
Nào đâu người nghe rảnh rỗi,
Chuyện phường-uống-nước-quên-nguồn!
Ý Nga, 22-1-2011
Ảnh: AYD
DanChuCa.org kính mời Quý Vị và các Bạn vào “links” sau đây để nghe bài hát:

Dân Tộc Này

Thơ: Phạm Lê Phan
nhạc: Nguyễn Văn Thành

 

Dân Chủ Ca phổ nhạc phần hai của bài thơ dưới đây.
Kính mời Quý Vị vào thăm trang nhà danchuca.org qua “link” sau đây:
Kính
DanChuCa.org

 1.

Dân tộc này,
Mấy ngàn năm từng nhọc nhằn u uất
Ðắm biển mò châu,
phơi rừng tìm ngọc
Nanh vuốt sài lang nào kể gái hay trai
Máu mỡ no nê muông thú một bầy
Loài đỉa Hán vốn cuồng say máu Việt
Nước độc rừng thiêng một đi là một chết
Vạn người đi, không một bóng ma về
Dân tộc này,
Năm mươi đứa làm anh hùng của bể,
Năm mươi con thành dũng sĩ Trường Sơn
Bốn ngàn năm mài nhọn mũi căm hờn
Phóng mắt hận, nghiến răng ghìm giặc Bắc.
Dân tộc này,
Cờ Nương Tử phất bay hồn xâm lược,
Gươm Mê Linh thét máu nhuộm đầu voi.
 
“Trèo lên, lên trèo lên,
trèo lên đỉnh núi mà coi 
Dáng Bà quản tượng
trăng soi, trăng soi ngời ngời”.
2.
Dân tộc này,
Ngậm mối thù truyền kiếp mấy ngàn năm
Ðá Trường Sơn
con khắc ngập câu thề:
“Ðòi nợ máu phải đổi răng, đổi mắt!” 
Bạch Ðằng xưa nghẹn giòng muôn xác giặc
Dù Hán, dù Mông nước đỏ cũng hôi tanh
Tóc thú đuôi sam – gươm dáo Việt tung hoành.
Vó ngựa Lý, Lê – từng phen đạp Tống
Ðầu Mãn Thanh kiếm Quang Trung lồng lộng.