Bài Thơ Cũ số 1

Thơ không nói
nhưng lòng tôi vẫn nói
Chữ tôi buồn, vụn vỡ bởi vấn vương
Bước tôi đi nghiêng ngả một quãng đường
Trong tiếc nuối nghe dường như lạc lõng
Thơ không khóc
nhưng lòng tôi muốn khóc
Viết lời buồn tự trách phận mình thôi
Đau quê hương, tiếc ngắn quá cuộc đời
Bao khuất lấp, không thể nào phân giải!
Buồn rơi trên cây cỏ thở dài
Tai ương vỡ mất mặt trời trong ta
Mỗi lần tiễn mỗi người qua
Đứng trông mong nắng thịt da héo mòn
Đâu đây tiếng mất tiếng còn
Nỗi niềm quay quắt mỏi mòn ly hương
Băn khoăn một thoáng vô thường
Quê hương đánh mất.  
Nỗi buồn ngàn năm!
(1990)

Bài Thơ Cũ số 2

không nguôi

Trái đất xoay, nhưng nỗi buồn không cũ
Người quắt queo sao ký ức chẳng phai
Năm tháng trôi, một cõi hồn mưa phủ
Giữa trời khuya mất ngủ đợi vầng trăng
Nỗi đau ấy bao năm rồi chưa lắng
Tiếng kinh cầu còn văng vẳng ngày qua
Hồn quê hương vương vấn khóc trời xa
Tim dao cắt. Tình người đau trống vắng

Vùng đất đó, người trốn lần di tản
Tháng Tư nào ngập lửa máu quê hương
Bỏ sau lưng bao nấm mộ xiêu buồn
Không nhang khói, hoang vu. Người quên lãng!
….
Người lính cũ, mang khối buồn không cũ
Hồn bâng khuâng lạc lõng cõi đời hoang
Mùa lá thay, năm tháng đổ bẽ bàng
Trông mong mãi một quê hương nắng phủ
(1988)

Bài Thơ Cũ số 3

thương tiếc

Hồn tử sĩ sao ngồi buồn ủ rũ
Bạn bè xưa nay tản lạc nơi nao
Anh ngồi đây đau nỗi nhớ hôm nào
Hồn chua xót đắng cay đời hóa đá

Trời đất hỡi hồn về cơn vất vả
Có ai buồn ai nhớ đến người không
Còn ai nghe tiếng khóc tự đáy lòng
Ai chua xót một mảnh đời chiến sĩ

Khi xả thân có bao giờ anh nghĩ
Nấm mộ buồn nay hoang phế hư hao
Tên anh đâu chẳng ai thấy nơi nào
Người vẫn sống vẫn theo dòng lạc thú

Hồn tử sĩ sao ngồi buồn ủ rũ
Chuyện ngày xưa cây lá phủ bao năm
Anh vì ai đời sương gió âm thầm
Ai nhớ đến trong cõi đời bội phản

Anh đã chết trong cô đơn quên lãng
Thịt xương tàn mục rửa giữa người đông
Chốn lưu vong hồn phiêu bạt đau lòng
Anh có tiếc hay oán than không nhỉ

Nợ sông núi dấn thân làm chiến sĩ
Vì đồng bào anh dốc chí xông pha
Bỏ thân anh cho đất nước quê nhà
Anh gục xuống người an cư được sống

Ngày cuối cùng bị bỏ rơi lạc lỏng 
Giặc tràn về người vắng bóng mặc anh
Chen lấn nhau tìm đất sống an lành
Và như thế họ quên dần anh chết

Hồn tử sĩ bây giờ anh đã biết
Có người về thăm lại mái nhà xưa
Có người vui khoe nếp sống dư thừa
Còn ai nhớ nỗi đau lần mất nước

Giữa quê hương giữa đám người bạc phước
Xác thân anh thành phân bón vườn rau
Pha đất nâu vào cơn uất nghẹn ngào
Hồn tử sĩ ôm nỗi đau hoá đá

Trời đất hỡi hồn về cơn vất vả
Người thân đâu tình đất nước nay đâu
Sao vắng tanh sao khác quá năm nào
Mộ anh đó nay công viên hờ hững
……………….

Này anh lính thôi đừng buồn ủ rũ
Nén hương này xin dâng kính hồn anh
Để vinh danh người chiến sĩ anh hùng
Đời quên lãng nhưng tôi hoài ấp ủ!

Bài Thơ Cũ số 4

một quãng đời

Tháng Tư buồn, quá buồn không muốn viết
Nhưng nhớ người, ơn người tôi biết phải làm sao
Bạn tôi ơi những tuổi trẻ hôm nào
Người nằm xuống trên quê hương mất lối

Có một quãng đời tù đày tăm tối
đếm từng ngày buồn, đói lạnh run run
răng nghiến răng nghe nuối tiếc chập chùng
mắt trợn mắt xót xa nhìn u uất

Có buổi sáng khi mặt trời thức giấc
người mắng người, người mạt sát hả hê
người vung tay, dang thẳng cánh chẳng hề
chút thương xót kẻ co ro đồng loại

Người thắng thế, cùm gông người thất thế
Người bắn người, người ngã xuống tênh hênh
xác trói go, đắp lá chuối thay mền
thân co quắp, người đạp người vào hố

Con tắc kè giật mình kêu tiếng nấc
gió nghẹn lời cây cúi mặt lặng thinh
người tù binh lấp hố đất im nhìn
gã bộ đội dí lăm lăm khẩu súng

Có khoảng trống giữa cuộc đời đông đúc
người chết rồi mộ san phẳng trồng rau
không mộ bia, chẳng ai nhớ nơi nào
kẻ sống sót nhốt trong rào đói rách

Tháng Tư hỡi! Mấy mươi năm đất khách
tóc bạc màu sao vẫn mãi niềm đau
người tù binh bị xử bắn năm nào
khúc dây trói vẫn quấn vòng xương trắng

(1977)

Bài Thơ Cũ số 5

ngậm ngùi

Ta ở đấy, một quãng đời son trẻ
Chiến tranh xưa, mờ nhạt tuổi hoa niên
Súng trên tay chất ngất mối ưu phiền
Quê hương ấy vấn vương niềm tủi hận
Ta nhớ mãi những tháng ngày chiến trận
Lòng xót xa ôm mối hận khôn nguôi
Ôi! tiếc thương tuổi trẻ phải ngậm ngùi
Khi ngã xuống xác chôn vùi mơ ước
Người lính trẻ, ôm nỗi hờn mất nước
Dấu hao gầy hằn khổ nhục tuổi xanh
Cuộc chiến đó quê hương nổ tan tành
Niềm uất hận vỡ hồn anh từng mảnh!
Anh giẫy chết, người bỏ đi… Cô quạnh!
Tháng năm dài ngục tối lạnh xích xiềng
Ta lắng nghe tiếng khóc tuổi hoa niên
Ngày son trẻ trôi về miền miên viễn.

(1997)