Đây là góc độ đứng nhìn của người trong cuộc chiến, không có quyền phê bình hay đổ thừa cho một vị Tướng lãnh nào. Viết để chia sẻ những mất mát to lớn mà các bạn đồng ngủ và gia đình phải gánh chịu trong trận chiến vừa qua. Hình đầu là Bộ Tư lệnh Quân Đoàn 2
1- Thứ nhất là bị trói tay, không cho đánh. Một ý nghỉ rất đơn sơ là chận đèo Hải Vân, độc đạo duy nhất từ Bắc muốn vào Nam. Nếu không có quân Bắc Việt vào thì du kích không thể nào thắng nổi QLVNCH. Đường mòn Trường Sơn phải di chuyển xa và lâu hơn. Trong khi đó thì quân bạn mới rút lui an toàn ít bị tổn thất nhờ yểm trợ của phi cơ và pháo binh.
Một trái bom MK82 thả ra ở Long Khánh mà cầm chân VC được 12 ngày, co nơi loan bao chết cả sư Đoàn 10 ngàn. Trong lúc đó kho Đà Nẳng còn vai trăm trái( Mà không cho ngòi nổ) thì có phải bị trói tay hay không ?
2- Buổi họp ngày 13-3-75 là quyết định bỏ vùng 1 và 2 do TT Thiệu và Đ. Tướng Cao văn Viên quyết định chiến dịch Triệt Thoài Cao Nguyên…khiến cả 2 Tư Lệnh Vùng 1 là Ngô Quang Trưởng và Vùng 2 là Phạm văn Phú bất bình nên cả 2 sinh bệnh ? Thứ nhất là lệnh đã ra thì phải cho thời hạn. Bất ngờ thay đổi trong khi khả năng còn chiến đấu….thì làm cho hoang mang rối loạn tinh thần Binh Sĩ nhất là gia đình của họ chưa kịp sắp xếp. Từ đó dẫm đạp lên nhau mà chạy, giết lẫn nhau để cướp phuong tiện đào tẩu. Phải có phối trí, có án ngử mới có an tòan rút lui. Cá nhân nghĩ vậy.
Quân đoàn 2 có một sai lệch là phải rút quân về Tuy Hòa trong khi đó Tướng Phú lại thích về Nha Trang sau khi xem xét Cam Ranh không được. Do Đó Tướng Trần văn Đôn kêu về xử phạt về tội đào ngủ rời bỏ nhiệm sở. Tướng Phú ra Đệ Thất hạm Đội để gặp những bạn thân cũ như Ngô Quang Trưởng để vấn kế. Té ra Tướng Trưởng cũng dang dưỡng bệnh ở đó (có nguồn tin cho rằng bị nhốt, hay bị trói tay? do TT Thiệu. Cũng có tin là cả hai phối hợp với Dù và TQLC, Tướng Lân và Tướng Lưỡng đồng khoá 4 với Tướng Trưởng để hạ bệ TT Thiệu ?)
Sau Tướng Trưởng được PTT Nguyễn Cao Kỳ bốc đi ra nước ngoài. Riêng Tướng Phú về cáo bệnh sau ngày 16-3 phải bàn giao chức Tư lệnh cho Đại Tá Phạm Duy Tật và thăng Chuẩn Tướng. Trong khi đó đáng lý phải bàn giao cho Tư Lệnh Phó là Chuẩn Tướng Thân hay Chuẩn Tướng Cẩm, chức vụ cao thứ nhì.
Về quá trình trong Quân Đội thì Tướng Phú là một thiên tài, ra trường gia nhập Binh Chủng Nhảy dù. Bị bắt ở mặt trận Điện Biên Phủ năm 54, bị nhốt trại Đình Cả Thái Nguyên. Năm 69 thăng cấp Chuẩn Tướng tư lệnh Lực Lượng Đặc Biệt-thay Tướng Lam Sơn…
Tứơng Phú được lòng nhiều bạn bè Pháp và Mỹ, Ông Smith là người lo về di tản tại Sàigòn dành nhiều ưu tiên cho ông thế mà Ông nhất định ở lại bởi vì Thành Mất thì Tướng phải chết. Sau nầy cuốn sách do Frank Snapp viết về Tướng Phú với những lời ngưỡng mộ. Ngày 29-4 nơi nhà riêng đường Gia Long ông dùng Chloroquine liều nặng
mà kết liễu cuộc đời. Ngày ấy vợ ông sắp lên máy bay phải quay trở lại đưa Ông vào bệnh Viện Grall cứu cấp. Đến 11gsáng hôm 30-4-75,Ông tỉnh dậy nghe ngóng tình hình rằng lệnh đầu hàng đã ban ra. như uống thêm một liều độc dược nữa. Thiếu Tướng Phạm văn Phú đã ra đi vĩnh Viển ở tuổi đời là 47…Đáng kính phục.