Chuẩn Tướng Lam Sơn Phan Đình Thứ, cựu Tư Lệnh LLĐB, một cấp chỉ huy
đàn anh của QL VNCH. Năm 1956 khi Đại Tướng Cao Văn Viên còn là Thiếu
Tá thì Ông đã là Đại Tá
………………………………………………………………………………………..
Quý vị và tôi, ít ra cũng đã một lần nghe tới cái tên Lam Sơn. Nhưng
thực tình mà nói, chúng ta chỉ nghe danh . . . Đại Tá Lam Sơn mà thôi,
mặc dù cấp bậc cuối cùng của ông là Chuẩn Tướng Tư Lệnh Phó Quân Khu
II kiêm Tư Lệnh Chiến Trường Quân Khu II. Lý do là ông mang lon Đại Tá
tới 16 năm và mang lon Tướng mới có hơn một năm thì giải ngũ.
Lý do nào mà Tướng Lam Sơn lại mang lon Đại Tá lâu như vậy? Trong khi
những nguời khác, mang cùng cấp bậc Sĩ quan với ông ngày xưa, như
Trung úy Trần Thiện Khiêm, Đổ Mậu, Nguyễn Văn Thiệu . . . đã lên tới
cấp Trung Tướng, Đại Tướng?
Lý do là, Tướng Lam Sơn sống cuộc đời . . . Độc thân vui tính rất lâu
(mãi tới năm 44 tuổi mới lấy vợ). Ông lại rất ngang tàng và luôn luôn
thương yêu, bênh vực cho những người lính dưới quyền.
Như đã đề cập ở phần trên, năm 1958, Đại Tá Lam Sơn được cử đi học
khóa Tham Mưu Cao Cấp tại Fort Leavanworth, Hoa Kỳ.
Trong một buổi huấn luyện, một Sĩ Quan Hoa Kỳ đã để ý nhìn vào bảng
tên của Đại Tá Lam Sơn. Vì hai chữ LAM SƠN không bỏ dấu, lại viết gần
nhau, nên viên sĩ quan này tưởng là ông đã bỏ tiên Việt Nam đi mà dùng
tên Mỹ LAWSON, nên y đã cười khi dễ và với một giọng nói thật hỗn
xược, y đã nói với Đại Tá Lam Sơn rằng:
“Hê, You là người Việt Nam da vàng mũi tẹt, tại sao lại dám đổi tên là Lawson?”
Đại Tá Lam Sơn đâu có thể đứng yên cho một tên Mỹ sỉ nhục mình, sỉ
nhục cả cái dân tộc da vàng của mình, ông đã nổi cơn thịnh nộ, cung
tay đấm cho tên Mỹ một quả đấm thôi sơn, kèm theo lời giải thích:
“Tôi tuy là dân da vàng, nhưng tôi có tư cách của tôi, của một Quân
Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, tôi dùng tên của tôi chứ không bao
giờ dùng tên của bất cứ quốc gia nào khác, dù là Mỹ.”
Sau khi được mời lên văn phòng để giải thích thái độ của mình, mặc dù
Ban giảng huấn đã hiểu rằng tên Sĩ quan Mỹ đã đọc lầm tên của ông, đã
dùng những danh từ kỳ thị, nhục mạ người Sĩ Quan Việt Nam, nhưng Đại
Tá Lam Sơn vẫn bị kỷ luật vì đã . . . giải quyết vấn đề bằng nắm đấm
(Lính mà em! Vì thế lính mới được gọi là Lính, chứ không phải là Chính Trị Gia).
Trong vòng 24 tiếng đồng hồ, Đại Tá Lam Sơn đã được trả về nguyên
quán. Mặc dù Tổng Thống Diệm rất có cảm tình với ông, nhưng vì ông bị
gán cho thái độ thiếu thiện cảm với Mỹ, nên vẫn phải ký lệnh phạt và
ông bị giam lon từ đó.
Tuy nhiên, đa số anh em quân nhân lại bênh vực cho cú đấm của Đại Tá
Lam Sơn, vì cú đấm này là cú đấm bảo vệ cho danh dự của người Lính
Việt Nam Cộng Hòa.
Chắc hẳn quý vị Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức còn nhớ một câu
chuyện vui về Đại Tá Lam Sơn khi ông làm Chỉ Huy Trưởng của Trường Bộ
Bịnh này. Đó là câu chuyện . . . “Tắc Đèng . . . Bẹch Đèng” mà các
khóa sinh từ khóa này tới khóa khác đã truyền miệng với nhau trong
những giờ canh gác và nghỉ ngơi.
Ghi chú: Bài viết này, đã đăng trong Việt Luận cách đây hơn một năm
rồi. Tôi xin tóm tắt như sau: Một Sinh Viên Sĩ Quan đứng gác đêm ở
trạm gác. Khi có xe của Đại Tá Lam Sơn đi tới, anh đã yêu cầu tài xế
“Tắt Đèn” rồi hô mật khẩu “Bạch Đằng”. Nhưng khốn nỗi, anh là người
Quảng, nên khi hô Bạch Đằng thì nó trở thành “Bẹch Đèng”. Người tài
xế, thay vì hiểu đó là mật khẩu, lại tưởng rằng người lính vừa yêu cầu
anh “Tắt Đèn” bây giờ lại đòi anh “Bật Đèn” lên. Anh tài xế bật đèn
lên thì lại bị anh Sinh Viên Sĩ Quan hô “Téc Đèng” rồi lại hô “Bẹch
Đèng” nữa, làm cho ông Đại Tá cuối cùng chịu không nổi, xách ba tong
nhào xuống rượt anh Sinh Viên Sĩ Quan chạy có cờ, rồi phạt tù anh ta,
chỉ vì ông nghĩ rằng anh lính gác đã cố tình chọc ghẹo ông, hô “Tắt
Đèn” rồi lại “Bẹch Đèng” lia chia.
Câu chuyện vui này chứng tỏ Đại Tá Lam Sơn đã được anh em Sinh Viên Sĩ
Quan mến mộ rất nhiều, nên mới đặt chuyện ra mà cười với nhau cho vui.
Tại sao anh em Sinh Viên Sĩ Quan lại thương mến Đại Tá Lam Sơn?
Tại vì, trong một buổi duyệt binh, viên Đại Tá Cố Vấn Mỹ đã tháp tùng
Đại Tá Lam Sơn đi duỵệt hàng quân danh dự đang đứng dàn chào. Khi đi
ngang một Sinh Viên Sĩ Quan, viên Cố Vấn Mỹ bất ngờ dừng lại để khám
vũ khí anh này. Ông ta đưa ngón tay quệt vào trong nòng súng cúa anh
Sinh viện để xem nòng súng có được lau chùi kỹ lưỡng hay không? Anh
Sinh viên lau chùi quá kỹ, cho dầu vào nòng súng để khỏi bị sét rỉ,
nên dầu chùi súng đã dính vào ngón tay của ông Cố vấn (trên nguyên
tắc, nòng súng phải sạch và khô thì mới bắn được. Nhưng anh em Sinh
viên trong quân trường thuờng sợ nòng súng bị rỉ sét, sẽ bị phạt gắt
gao, nên ưa cho dầu hơi nhiều để chống sét.)
Ông Cố Vấn đã không hiểu ý của anh em, khi ngón tay của ông bị dính
dầu, ông cho rằng nòng súng không được lau chùi kỹ, nên đã dùng ngón
tay dính dầu quết lên mặt người Sinh Viên Sĩ Quan.
Thấy thái độ của viên Cố Vấn này thật là quá đáng, Đại Tá Lam Sơn đã .
. . chơi nguyên bàn tay vào mặt viên Cố Vấn, miệng ông hét lên:
“Nếu bất cứ người lính nào dưới quyền tôi mà làm điều gì sai lầm, ông
Đại Tá cứ việc phiền trách họ với tôi, chứ không được đụng chạm tới
thân thể họ như vậy. Ông làm như thế có nghĩa rằng ông đã khi dể lính
của tôi đó. Tôi cho ông cái tát này để ông nhớ đời, đừng bao giờ làm
như vậy với bất cứ người Lính Việt Nam Cộng Hòa nào nữa.”
Những Sinh Viên Sĩ Quan đã rất khâm phục cách xử thế của Đại Tá Lam
Sơn với ông Cố vấn. Nhưng ông Cố vấn thì không bằng lòng cách đối xử
của ông Đại tá một chút nào, ông lập tức bỏ cuộc duyệt binh để về văn
phòng phản đối hành động của ông Đại tá với cấp trên của ông. Đại Tá
Lam Sơn lại bị kỷ luật, giam lon kỹ hơn nữa, và chuyển đi đơn vị mới.
Ghi chú: Những lời nói của Đại Tá Lam Sơn, theo năm tháng, mỗi người
nhớ một ít. Cô Bảo Kim đã được Tướng Thứ thuật lại như vậy trong những
lần hai cha con ngồi tâm sự với nhau. Ông thường gọi Bảo Kim là “Chú
Mày” và nói với cô: “Chú mày là đứa con trai của ba đó. Vì cô cũng . .
. ngang tàng giống như Tướng Thứ vậy”.
Vì hai biến cố nói trên, mà Đại Tá Lam Sơn đã phải mang ba bông mai
trắng suốt 16 năm trời.
Thực ra, ông không mang ba bông mai trắng lâu quá như vậy. Vào ngày 30
tháng 1 năm 1964, Khi Tướng Nguyễn Khánh thực hiện một cuộc . . .
“Chỉnh Lý” đảo chánh các Tướng Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Lê Văn
Kim và Mai Hữu Xuân để xưng là “Chủ Tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng”
kiêm Tổng Tư Lệnh Quân Đội. Để dành sự ủng hộ của các Quân Binh Chủng,
Tướng Khánh đã thăng cấp cho Đại Tá Lam Sơn, chỉ huy trưởng Lực Lượng
Đặc Biệt lên cấp Chuẩn Tướng. Vì không phục Tướng Khánh, nên Đại Tá
Lam Sơn đã . . . không tới dự lễ gắn lon cho mình, mà tiếp tục mang
lon Đại Tá.
Tham dự buổi lễ kỷ niêm ngày Quân Lực 19 06 2011 vừa qua, đó là lần
đầu tiên cô Bảo Kim . . . ra mắt anh em Quân nhân của Quân Lực Việt
Nam Cộng Hòa Victoria. Đáng lý ra, không ai biết cô là ai cả, nhưng
một số anh em đã tự biết mà truyền nhau cái tin cô là con gái của
Tướng Lam Sơn. Cô cũng không biết chuyện này, tới khi có nhiều anh em
tới chào hỏi cô, tự nhận là đã phục vụ tổ quốc dưới quyền Tướng Lam
Sơn nhiều năm. Cô Bảo Kim rất vui khi được nhiều người đến hỏi thăm,
cô đã cám ơn tất cả mọi người đã dành những lới thăm hỏi thân tình cho
cô, cho đến khi, có một vị đã tới hỏi thăm cô với một câu hỏi thật là
bất ngờ: “Cô . . . là con của bà thứ mấy của Chuẩn Tướng Lam Sơn?”
Câu hỏi này đã làm cho cô Phan Đình Bảo Kim . . . chới với, trong khi
ông vừa hỏi câu đó đã bước đi về phía bạn bè của ông để xầm xì to nhỏ
một cách . . . thích thú.
Việc Tướng Lam Sơn có bao nhiêu vợ, hoàn toàn là chuyện riêng tư của
Tướng Lam Sơn, không hề liên quan tới buổi lễ Ngày Quân Lực mà cô tới
tham dự với tư cách cá nhân, với tư cách là hướng dẫn viên của đoàn
Cadet Úc. Nếu thực sự Tướng Lam Sơn có phòng hai, phòng ba . . . thì
câu hỏi đó phải do người vợ của Tướng Lam Sơn hỏi chính ông Lam Sơn,
chứ không thể do một quân nhân nào đó hỏi con gái của ông Tướng với
một thái độ nhạo báng như vậy. Nếu Tướng Lam Sơn có mặt ở đó, chắc
chắn ông đã xử đẹp ông quân nhân kia rồi, vì đó là một câu nói có tính
cách nhục mạ một người con gái chưa hề quen biết.
Sau giây phút ngạc nhiên, và trước khi ông quân nhân kia rời gót ngọc,
cô Bảo Kim đã lễ phép trả lời ông:
“Thưa chú, cháu tên là . . . PHAN ĐÌNH BẢO KIM, con gái của Tướng PHAN
ĐÌNH THỨ.”
Cô Bảo Kim kể câu chuyện này cho tôi và xin tôi . . . giữ kín, vì cô
không muốn . . . làm mất lòng ai cả. Tuy nhiên, tôi đã trả lời cô
rằng, tôi xin phép phải kể câu chuyện này ra cho quý độc giả được biết
để tự mình đánh giá câu chuyện. Trên đời này, đã có ai dám vỗ ngực tự
xưng mình toàn hảo với vợ con hay chưa? Đã có bao nhiêu người đàn ông
Việt Nam có hơn một người vợ trong đời? Nếu chúng ta không muốn ai hỏi
con chúng ta câu này, thì đừng nên hỏi con của người khác câu hói đó.
Trong thời gian bị tù vì tội làm Tướng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa,
Tướng Lam Sơn được mọi người trong trại tù Hà Nam Ninh gọi đùa là . .
. Tướng Mồ Côi. Thật vậy, trong trại có ba vì sao được đặt tên như
vậy, đó là Tướng Lam Sơn, Tướng Dương Văn Đức, Tướng Hồ Trung Hậu,
Từ ngày 02 05 1975, Việt cộng đã tới tận nhà bắt Tướng Lam Sơn đi mất,
niêm phong nhà cửa đuổi tất cả mọi người trong gia đình đi nơi khác,
đó là lý do tại sao Tướng Lam Sơn không liên lạc được với gia đình, và
gia đình không biết tin của ông.
Mãi cho tới năm 1980, khi cô Bảo Kim gặp anh Hùynh Văn Sơn, con của
Tướng Huỳnh Văn Cao. Anh Sơn kể cho cô nghe, anh đã vừa được ra thăm
cha tại trại tù ở ngoài Bắc, và gặp Tướng Lam Sơn ở đó. Anh hỏi cô có
muốn . . . đi thăm cha không? Anh sẽ dẫn đường cho đi. Thế là cô về
nhà kể lại cho mẹ nghe, mẹ cô đã mừng rỡ mà gom góp mọi thứ ở trong
nhà còn có thể bán đuợc, đem bán hết để mua thức ăn, thuốc men và mua
vé máy bay tới Hà Nội. Tới nơi, anh Sơn giới thiệu cô với anh Hoàng,
người địa phương rất rành phong thổ vùng Hà Nam Ninh.
Anh Hoàng đã phụ với cô gánh những món quà của gia đình cô mua cho
Tuớng Lam Sơn, cùng với những gói quà của những người quen nhờ gới cho
thân nhân của họ. Khi tới chân núi, trời mưa như trút nước, ngập lụt
hết cả mọi nơi, bao nhiều đồ ăn khô, gạo, đường . . . đều bị ướt hết.
Thân gái dặm trường, từ sáng sớm tinh mơ, cô và mẹ đã cố gắng hềt sức
mình mà gồng gánh những món đồ này lên tới đỉnh núi. Người này kéo
người kia, người kia kéo bao gạo, thùng mì . . . cứ thế mà bò qua
những mỏm đá, những vũng nước mưa đổ xuống như thác muốn cuốn cá người
và vật đi.
Lên tới đỉnh núi là trời tối om, chung quanh toàn là mây mù không còn
thấy người bên cạnh, đành phải chờ tới sáng hôm sau mới xin thăm nuôi
được.
Khi cô con gái nói muốn thăm nuôi Tướng Lam Sơn Phan Đình Thứ, tên cán
bộ lục hết sổ này tới sổ kia, không có ai tên Phan Đình Thứ cả. Hóa
ra, vì ông Tướng này chưa hề được thăm nuôi, nên trại không có danh
sách.
Chờ mãi mới được gặp cha, cô Bảo Kim đã khóc sướt muớt khi nhìn thấy
cha già đầu tóc bạc pho mắt đăm chiêu nhìn hai người đàn bà, miệng lẩm
bẩm:
“Tôi mà . . . có người đi thăm hay sao?
Bà . . . Bà . . . đi thăm tôi đấy à?
Con ơi . . . con đi thăm ba đó phải không con?
Vợ chồng, con cái lâu ngày mới gặp nhau, có biết bao điều muốn nói mà
cứ nhìn nhau không nói nên lời. Bảo Kim ngồi xuống bầy ra những món ăn
cho ba. Ông Tướng Lam Son ngẩn ngơ nhìn những miếng thịt, miếng chả,
chén cơm . . . Mãi hồi lâu, ông mới ngập ngừng nói với con gái:
“Con ơi . . . những món này . . . là . . . của ba đó, phải không con?
Khi Bảo Kim trả lời là những món ăn này là của ba hết đó, ông vẫn chưa
tin là như vậy. Ông cứ ngồi nhìn, hỏi lại người vợ thân yêu:
“Bà . . . mua những thức ăn này . . . cho tôi đó phải không? Mua . . .
nhiều quá vậy . .
Ngày hôm sau, Cô Bảo Kim đã xin được bọn cai tù cho đi thăm chung
quanh mảnh vườn nhỏ do cha mình chăm bón và gặp những Tướng lãnh khác
cùng ở chung trại với Tướng Lam Sơn. Tấm hình độc đáo của bốn vị Tướng
ngồi vui vẻ đàn hát với nhau do cô chụp được, chưa hề phổ biến cho ai.
Cô hứa sẽ chup lại thật đẹp để gới cho các vị Tướng còn lại, sau đó
thì tặng cho tất cả mọi người.
Chuẩn Tướng Lam Sơn được bọn Việt Cộng trả về với gia đình vào năm
1989. Ông đuợc lên danh sách đi Mỹ theo chương trình HO, nhưng trong
số bẩy người con của ông, (hai người đã đi vượt biên), chỉ có hai
người con còn độc thân mới được đi theo ông qua Mỹ mà thôi, còn ba
người con đã lập gia đình sẽ không đựợc đi theo. Tướng Lam Sơn, một
phần muốn ở lại quê hương, phần nữa không muốn bỏ ba đứa con ở lại,
nên đã từ chối không đi qua Mỹ.
Người con trai thứ của ông, Phan Đình Anh Kim, đã vuợt biên qua Pháp
từ năm 1978, khi được biết cha già đã thoát khỏi vòng cưỡng chế của
bọn Việt cộng, đã liên lạc với Tướng Guy Simon, thuộc Sư Đoàn Nhẩy Dù
Pháp, người bạn thân từ thủa còn chiến đấu chung với nhau ở Tunisie
năm 1943 để nhờ giúp đỡ. Tướng Simon đã trình bầy hoàn cảnh của Tướng
Lam Sơn, cựu Sĩ Quan Nhầy Dù Pháp, với Bộ Tư Lệnh Nhẩy Dù, Bộ Ngọai
Giao, Bộ Di Trú Pháp . . . để xin bảo lãnh cả gia đình của Tướng Lam
Sơn qua Pháp. Cuối cùng, với sự bảo trợ của Bộ Tư Lệnh Nhầy Dù Pháp,
chính phủ Pháp đã đồng ý cho cả gia đình của ông qua Pháp vào năm
1989.
Khi gia đình đã ổn định cuộc sống ở Pháp rồi, vào năm 1995, Chuẩn
Tướng Lam Sơn đã bầy tỏ ý định của mình là một mình trờ về sống những
chuỗi ngày còn lại ở quê hương Việt Nam.
Chuẩn Tướng Lam Sơn mất ngày 23 07 2002 tại Sàigòn, hưởng thọ 86 tuổi.
Những huy chương ông đã được ban thưởng, gồm có:
Huy Chương Việt Nam:
Đệ Tam Đẳng Bảo Quốc Huân Chương – Đệ Tứ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương –
Lục Quân Huân Chưong –Biệt Công Bội Tinh – Chiến Thương Bội Tinh – Anh
Dũng Bội Tinh Với Nhành Dương Liễu – Anh Dũng Bội Tinh Với Ngôi Sao
Vàng – 10 lần Tuyên Dương Công Trạng Trước Quân Đội.
Huy Chương Pháp:
Legion D’Honneur (Bắc Đẩu Bội Tinh, Pháp) – Croix De Gùerre 1942-1946
– Chiến Dịch Bội Tinh cho những Sĩ Quan tham dự trận Đại Chiến Thứ Hai
– Medaille De La Résistance 1943 Huy Chương Bảo Vệ Nước Pháp, do Tổng
Thông Charles De Gaulle trao tặng những Sĩ Quan đã bảo vệ Nước Pháp
trong trận Đệ Nhị Thề Chiến 1943.
Huy Chương Mỹ:
Silver Star, do Đại Tướng Westmoreland gắn tại Bộ Tư Lệnh Lực Lượng
Đặc Biệt Nha Trang.
Huy Chương Lào:
Huy Chương Bạch Tượng, do Quốc Vuơng Lào gắn.
ƯỚC VỌNG CỦA CHUẨN TƯỚNG LAM SƠN TRƯỚC KHI QUA ĐỜI
Cũng là nguyện vọng của Bà Quả Phụ của Chuẩn Tướng Lam Sơn Phan Đình
Thứ, nhũ danh Phan Thị Lệ Hoa, cùng với bẩy người con và các cháu,
chắt:
Mong rằng, vào ngày 23 tháng 7 năm 2012 năm tới, nhân dịp kỷ niệm 10
năm ngày qua đời của Chuấn Tướng Lam Sơn, VỚI SỤ GIÚP ĐỠ CỦA CÁC GIA
ĐÌNH LỰC LƯỢNG BIỆT KÍCH 81, BỊỆT ĐỘNG QUÂN, NHẦY DÙ, CỰU SINH VIÊN VÕ
KHOA THỦ ĐỨC, hài cốt của Tướng Lam Sơn sẽ được đem về ÚC làm lễ hỏa
táng và phủ cờ. Sau đó, tro tàn sẽ được đem về Viêt Nam rải tại những
nơi mà Chuần Tướng Lam Sơn đã từng chiến đấu, để ông được làm:
MỘT MỘ PHẦN BÊN NGÀN CHIẾN HỮU CỦA TÔI.
(Sưu tầm)