Trần Mộng Lâm.
Hồi tôi còn trẻ, sống tại Miền Nam, tức là nước Việt Nam Công Hòa, có một danh từ mà nghe đến ai cũng ghê sợ, đó là việt công. Không ai ưa việt cộng, không ai thích bị gán cho hai chữ việt công. Đối với tôi, việt cộng là người của một nước khác, và nước này đang tấn công vào Tổ Quốc của tôi. Tôi đã nhập ngũ, đã trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời chỉ để tránh cho đất nước và dân tộc tôi thoát khỏi nạn việt công.
Trong cuộc đời, nhiều khi chúng ta gặp phải những tai nạn hoàn toàn ra ngoài ý muốn, như bệnh tật chẳng hạn. Tai trời, ách nước, làm sao tránh khỏi. Do những lý do hoàn toàn không kiểm soát được như tình hình Thế Giới và sự dàn xếp của ngoại bang, Miền Nam rơi vào tay bọn việt công từ ngày 30 thánh tư năm 1975. Từ ngày đó, biết bao tang thương đã đến với Miền Nam.Việt Cộng đến, dân tình khổ sở, đàn bà bị bán ra nước ngoài, đàn ông phải làm lao công cho các nước giàu có, rồi cải tạo, rồi vượt biên, chết ngoài biển khơi hay kéo dài kiếp đời tàn trong các trại dành cho người di cư trái phép của các nước lân cận, kéo dài trong nửa thế kỷ và tiếp diễn mãi đến ngày hôm nay.
Bởi những lý do đó, tôi bao giờ cũng coi việt công như kẻ thù, giống như người Palestines coi người Do Thái, tuy sách vở viết rằng họ có cùng một tổ phụ là Abraham.
Nay có nhiều người không nghĩ như tôi, và kết tội tôi chia rẽ dân tộc vì những lý do như cùng là đồng bào, con rồng cháu tiên…v…v Bọn việt cộng thì rêu rao những người tỵ nạn là như chúng ta là khúc ruột ngoài ngàn dậm của chúng…!!!
Xin đùng ru ngủ tôi bằng những điều đạo đức giả đó, làm ơn, làm phước.Việt cộng không bao giờ tốt đẹp, tuy bây giờ với sự giúp đỡ của Trung Cộng, chúng đã chiếm toàn thể nước Việt Nam và cũng với sự giúp đỡ của TC, chúng vẫn nắm chặt quyền hành trong tay. Nắm chặt quyền hành, nên chúng đang từng bước, từng bước, thi hành kế hoạch Đại Hán của bọn Trung Cộng, luôn luôn muốn làm chủ Thế Giới, không coi các dân tộc khác ra gì. Tấm gương Tây Tạng và Tân Cương còn đang sờ sờ trước mắt mà hình như nhiều người vẫn chưa sáng mắt ra, và vẫn vô tình hay cố ý tiếp tay cho bọn bán nước.
44 năm đã trôi qua kể từ khi Sài Gòn bị gót giây của bọn việt cộng giẫm nát nhưng nhiều người còn ngần ngại khi nói tiếng chống lại bọn việt cộng, không biết vì lý do gì. Theo thiển ý, chúng ta nên rõ ràng, minh bạch. Việt cộng không phải là người cùng tổ quốc với chúng ta, những người cựu công dân của Việt Nam Cộng Hoà. Việc đó rõ ràng, như 2+2=4.
Bổn phận chúng ta là chống lại bọn việt cộng, không giao du với bọn việt cộng, không dùng những chữ việt cộng, không buôn bán với bọn việt cộng. Chúng ta khẳng định như thế để chúng hết nói chúng ta là những khúc ruột ngoài ngàn dậm của chúng, không phải vì chúng ta kiêu căng, nhưng chỉ vì chúng ta lương thiện và minh bạch , không nói dối, không dấu diếm điều gì.
Thành hay bại trong cuộc chiến đấu này không phải là vấn đề. Vấn đề là khẳng định vị thế của chúng ta. Nếu chúng ta không rõ ràng như vậy, thì xương máu của những người đã ngã xuống trong cuộc chiến vừa qua để bảo vệ Miền Nam hoàn toàn vô nghĩa. Lương tâm và lý trí của chúng ta không cho phép chúng ta làm những điều như vậy tuy rằng sự bướng bỉnh sẽ đem lại cho đời sống chúng ta nhiều thiệt thòi, nhiều sự hy sinh.Nhưng những sự thiệt thòi và hy sinh của chúng ta rất nhỏ nhoi so với hiểm họa diệt chủng mà chúng ta đang bị đe dọa. Mong mọi người suy nghĩ lại. Không còn một giải pháp nào cho Việt Nam hơn là chống lại bọn việt cộng.
Trần Mộng Lâm.