– Đỗ Ngà
Cuối những năm 90 của thế kỷ trước, ĐCS đứng trước ngưỡng phải thay đổi. Nếu theo dân chủ đa đảng như Liên Xô và Đông Âu thì phải chấp nhận cạnh tranh sòng phẳng với nhiều đảng khác trên vũ đài chính trị. Điều này có nghĩa là đất nước bẻ lái theo chiều hướng văn minh.
Ba Lan khi mới chuyển đổi sang tự do thu nhập bình quân của họ chỉ có 3.900 usd/người/năm. Trong 2 năm đầu chính quyền Ba Lan đã vật lộn với những di sản của thời CS để lại, đến 1992 Ba Lan bị giảm thu nhập xuống chỉ còn 2.900 usd/người/năm bằng 38% thu nhập của dân Bồ Đào Nha và tương đương Liên Xô lúc đó. Thế nhưng rất ngoạn mục, 18 năm sau, tức đến 2008 thu nhập của dân Ba Lan tăng lên đến 23.000 usd/người/năm bằng 92% thu nhập dân Bồ Đào Nha cùng thời và gấp đôi thu nhập của dân Nga. Tức là Ba Lan đã tiếp cận được một số nước Tây Âu, điều mà thời XHCN Ba Lan có mơ cũng không thể tin được. Và cái được đất nước Ba Lan rất lớn. Giờ Ba Lan đã đạt 3 thứ, vừa độc lập kinh tế, vừa độc lập chính trị, vừa giàu có hơn chính nước Nga.
Cùng lúc đó, Nguyễn Văn Linh sợ mất Đảng nên sang Thành Đô – Trung Quốc năn nỉ Trung Cộng thay Liên Xô đỡ đầu cho ĐCSVN. Một nước đi ngược hoàn toàn Ba Lan. Lúc đó Việt Nam đang chết đói, mở cửa theo mô hình y hệt Trung Cộng. Kết quả, hôm nay Việt Nam thu nhập quanh quẩn những nước nghèo nhất Đông Nam Á, tức tầm Campuchia và Lào, hoàn toàn cách rất xa Thái Lan, Mã Lại, Indonesia. Kết quả, hôm nay dân Việt khá hơn là do tiền vay quốc tế, hoàn toàn không do thứ đổi mới gì ráo. Với khoản nợ 210% GDP, khi đáo hạn, chính quyền bắt toàn dân phải ói ra để trả nợ cho đảng. Nhà lầu xe hơi cũng tiềm ẩn bới rác mà ăn như Venezuela. Nợ đó nhân dân gánh trọn. Khoảng cách giữa Việt Nam và các nước khác ở Đông Nam Á không những không thể rút ngắn mà còn bị nới rộng. Việt Nam đã mất tất cả, nhân dân đang sống bần cùng, cả chính trị và kinh tế phụ thuộc ngay kẻ thù truyền kiếp.
Ngày nay ĐCS nhân danh nhân Việt Nam tiếp tục vay, và tiếp tục ăn mày khắp thế giới để bỏ túi riêng cho Đảng và đảng viên làm giàu. Đã vay tương rất nhiều và bắt thế hệ tương lai phải gánh 100 triệu để hiện nay mỗi đảng viên có tiền tư túi. ĐCS đã đem vận mệnh đất nước ra cầm cố để lấy thêm tiền lo cho riêng đảng ở thời điểm hiện tại. Vì sao tôi nói thế?
Đặc khu kinh tế là nơi ưu đãi dân Tàu hơn cả dân Việt ngay trên lãnh thổ Việt Nam. Tàu được nhà nước CS cho phép thực hiện những điều người dân Việt không được làm. Và cộng thêm nó được sở hữu đất đến 1 thế kỷ. Đấy rõ ràng là cách CS đem giang sơn để bán thông qua hình thức biểu quyết của Quốc hội. Một loại trá hình đầy sự thâm hiểm. Chiêu này tôi tin Bắc Kinh vạch đường cho Hà Nội, tầm Hà Nội không thâm đến vậy. Lúc trước nhân dân phản đối gay gắt dự án Bauxite và lúc đó Đảng đã quyết là Quốc hội giơ tay biểu quyết. Hậu quả nay rõ ràng. Hôm nay lãnh thổ đất nước bị rơi vào tay Trung Cộng trong sự bất lực của toàn dân. Việc trả giá không còn xa nữa. Hiện nay Việt Nam đã hoàn toàn bất lực trên biển trước Tàu vì thái độ nhu nhược của ĐCS. Thực sự theo tôi, thái độ này là sự thông đồng 2 ĐCS để qua mặt nhân dân Việt Nam chứ chưa hẳn đã nhu nhược. Vở kịch nhu nhược để hợp thức hóa những thỏa thuận bán buôn trên đầu nhân dân. Vậy còn ngày mai?
Ngày mai sẽ không xa khi 3 đặc khu trải dài 3 miền đất nước gồm Bắc – Trung – Nam có đủ. Khi 3 cái đặc khu này biến thành 3 khu bất khả xâm phạm của Trung Cộng ngay trên đất liền thì lúc đó đã quá muộn. 3 điểm áng ngữ tại 3 miền là một vấn đề đáng sợ. Cộng vào đó sự thâu tóm của phe Nguyễn Phú Trọng trên toàn bộ lãnh thổ đất nước đủ để bảo đảm ĐCSVN có sự thuần phục hoàn toàn. Hiện nay biển đã mất và nhân dân có nguy cơ không giữ nổi đất liền vì ĐCS đã âm mưu bàn giao. Năm xưa Nam Tống nhờ thành Điếu ngư ngự trên cao mà quân Mông Kha hùng mạnh không thể nào vượt qua. Vì vậy mà quân Mông phải đi vạn dặm tổn hao hàng vạn binh mã mới đánh được Nam Tống nhờ đi vòng. Một khi kẻ tấn công dưới chân núi mà bò lên được đỉnh núi thì thành bị chiếm. Tương tự vậy, khi kẻ làm chủ biển đảo mà bò vào đất liền, thì giang sơn của kẻ yếu thế như mở toang cho cho quân giặc trong sự bất lực hoàn toàn của phía yếu. Hiện nay, quân Tàu đã thống lĩnh biển Đông, và họ đã được dọn đường để bước lên bờ bằng luật đặc khu và thuê đất 1 thế kỉ. Điều đó xem như kẻ tấn công đã tiến chiếm được đỉnh, việc lấy hết tòa thành là không cần phải bàn cãi. Việt Nam hết đường thoát.
Nhìn cảnh câm miệng của dân Việt hiện nay, tôi đau thấu xương. Nhìn Quốc hội khốn nạn làm theo lệnh ĐCS dọn đường cho giặc thì đau lắm, và bất lực. Không biết nói sao. Tôi đã không sợ CS triệt hạ để cào bàn phím gào thét. Nhưng buồn vì tất cả như kêu gào vào hư không. Bất lực! Buồn quá!